Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2119

Chương 2119

Giang Hạ xắn tay áo lên: “Vậy anh muốn ăn cái gì tôi đi nấu.”

Cô nhìn anh hỏi.

Kiều Phàm hơi cụp mí mắt, dường như đang suy nghĩ.

Qua vài giây, anh ngẩng đầu lên, từ từ nói ra tên của mấy món ăn.

Giang Hạ gật đầu, thiết nghĩ những món này đều là những món cô biết làm, hơn nữa ở đây cũng có thể làm, cô mỉm cười đồng ý.

“Vậy được, vậy tôi đi nấu cơm trước.” Nói xong, Giang Hạ đi về phía phòng bếp.

“Khoan đã.” Kiều Phàm đột nhiên lại gọi cô lại.

Giang Hạ dừng bước chân, xoay đầu nhìn: “Anh Kiều, anh còn có gì dặn dò sao?”

Kiều Phàm nhìn cô rồi nói: “Đưa giấy tờ tùy thân của cô cho tôi.”

“Giấy tờ tùy thân?” Giang Hạ sững người, sau đó hỏi: “Anh muốn cái này làm cái gì?”

Anh không phải muốn giấy tờ tùy thân của cô để giam cô đấy chứ.

Để tránh cô sau này lén chạy mất.

Kiều Phàm nhìn biểu cảm của Giang Hạ thì biết cô đang nghĩ cái gì, góc trán chảy xuống mấy vạch đen: “Cô lại đang suy nghĩ linh tinh.”

Giang Hạ tự biết đuối lý thì thè lưỡi, không nói gì.

Hết cách, cô không nhịn được mà.

Cô vừa rồi đã nghĩ, bóng ma tâm lý anh mang tới cho cô quá lớn, chỉ cần anh hơi đưa ra yêu cầu hoặc điều kiện với cô, thì cô sẽ không nhịn được mà nghĩ nhiều.

“Sửa cái tật này của cô đi.” Kiều Phàm nhíu mày nói: “Cứ như vậy, tinh thần căng thẳng, sớm muộn gì sẽ thành bệnh thần kinh.”

Giang Hạ càng cúi đầu thấp hơn.

Cô cũng biết tố chất thần kinh của mình không tốt, hay suy diễn linh tinh, rất dễ khiến mình sinh bệnh.

Nhưng cô quả thật không nhịn được, không khống chế được.

Có điều không sao, anh sau này từ từ sửa là được.

“Tôi muốn giấy tờ tùy thân của cô là để làm thủ tục nằm viện cho cô.” Kiều Phàm mím môi nói.

Giang Hạ trợn to mắt: “Làm thủ tục nằm viện cho tôi sao?”

“Ừ.” Kiều Phàm nâng cằm lên, không phủ nhận.

Giang Hạ xua tay: “Không cần đâu anh Kiều, loại chuyện này tự tôi làm là được, vừa rồi tôi không phải đã đồng ý sẽ nằm viện rồi sao, chỉ là nói lát nữa sẽ đi làm, cho nên tôi lát nữa tự mình đi là được rồi.”

“Lát nữa ai biết cô liệu có quên nữa không.” Kiều Phàm đẩy mắt kính, có hơi mất kiên nhẫn: “Được rồi, mau đưa giấy tờ tùy thân cho tôi, tôi trực tiếp làm cho cô.”

Nói xong, anh chìa tay ra, dáng vẻ không đưa cho giấy tờ thì không chịu thôi.

Giang Hạ thấy vậy, hết cách rồi, chỉ có thể đi tới trước túi xách của mình, lấy ra giấy tờ tùy thân, đưa vào tay của anh.

Kiều Phàm thấy cô nghe lời như vậy, lúc này mới hài lòng thu tay lại: “Đi nấu ăn đi.”

“Được, cảm ơn anh Kiều.” Giang Hạ hơi cúi người trước anh, sau đó rảo bước đi về phía phòng bếp.

Trong phòng bệnh chỉ còn lại một mình Kiều Phàm, anh cúi đầu nhìn giấy tờ trong tay, ánh mắt tối tăm không rõ.

Bình Luận (0)
Comment