Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2135

Chương 2135

Nghe thấy lời này, hai mắt Trần Châu Ánh sáng lên, sau đó cười như không cười mà nhìn Đường Hạo Tuấn: “Sếp Đường, anh vừa nói Vy Vy đuổi anh ra ngoài, chắc không phải là đuổi anh đi mà là đuổi ra khỏi phòng đúng không?”

Là phụ nữ, cô ấy biết rất rõ rằng nếu mình cãi nhau với người mình yêu và đuổi người mình yêu ra ngoài.

Rất có thể không phải đơn thuần muốn đuổi anh đi mà là đuổi khỏi phòng, để anh ngủ ở một nơi khác.

Hiện tại, nhìn thấy vẻ mặt của Đường Hạo Tuấn, dường như rất có thể là như vậy.

Đường Hạo Tuấn không ngờ rằng Trần Châu Ánh lại phản ứng nhanh như thế, lập tức đoán ra anh bị Tống Vy đuổi ra khỏi phòng, nhất thời cũng có chút xấu hổ.

Nhìn thấy Đường Hạo Tuấn như vậy, Trần Châu Ánh hoàn toàn xác nhận suy đoán của mình, liền ôm lấy bụng cười không ngừng được.

“Không ổn rồi, hahaha, chuyện này quá buồn cười rồi. Sếp Đường, anh cũng có ngày bị đuổi ra khỏi phòng, hahaha.” Trần Châu Ánh chỉ vào Đường Hạo Tuấn và không ngừng cười, cười đến chảy cả nước mắt.

“Sếp Đường, tôi luôn nghĩ rằng một người đàn ông hoàn hảo như anh sẽ không phải trải qua những chuyện mà đàn ông bình thường phải trải qua như thế này, không ngờ, cho dù thân phận của anh có cao đến đâu anh cũng vẫn là một người sợ vợ, hahaha, chuyện này mà truyền ra ngoài thì chắc chắn lên hotsearch.”

Nhìn thấy Trần Châu Ánh cười nhạo mình một cách không kiêng nể, khuôn mặt Đường Hạo Tuấn đen lại, khắp người tỏa ra luồng khí đáng sợ: “Cười đủ chưa?”

Biết anh đang tức giận, Trần Châu Ánh vội vàng che miệng lại, gật gật đầu: “Đủ rồi, đủ rồi, tôi cười đủ rồi.”

Tuy nhiên, cô ấy nói như vậy nhưng từ đầu đến cuối ý cười trong mắt vẫn chưa tiêu tan.

Thấy vậy, Đường Hạo Tuấn mím chặt môi mỏng: “Nếu cô còn chưa cười đủ, tôi…”

“Đủ rồi, đủ rồi, tôi thực sự cười đủ rồi, thật đấy sếp Đường.” Sợ Đường Hạo Tuấn sẽ khiến bản thân mình sống không bẳng chết, Trần Châu Ánh hít sâu một hơi, lần này đã hoàn toàn áp chế được ý cười, tỏ ra mình thực sự đã cười đủ rồi, không cười nữa, để Đường Hạo Tuấn bỏ qua cho mình.

Thấy cô ấy thông minh như vậy, Đường Hạo Tuấn hừ một tiếng: “Cũng coi là thức thời.”

“Cảm ơn sếp Đường đã khen!” Trần Châu Ánh cúi người cười hì hì.

Đường Hạo Tuấn thu hồi ánh mắt, lãnh đạm nói: “Tiếp theo, cô cố gắng ở cùng với cô ấy.”

“Yên tâm đi, tôi sẽ làm như vậy.” Trần Châu Ánh vỗ vỗ ngực cam đoan: “Tôi sẽ ở cùng với Vy Vy, cũng sẽ giúp cô ấy giải toả một chút, thuận tiện giúp anh nói lời tốt đẹp.”

Đôi môi mỏng của Đường Hạo Tuấn cong lên với vẻ hài lòng, rất nhanh liền biến mất, ừ một tiếng với vẻ bình tĩnh tự phụ: “Vậy nhờ cô rồi.”

“Yên tâm, yên tâm, chỉ là chuyện nhỏ.” Trần Châu Ánh xua xua tay.

Đường Hạo Tuấn liếc nhìn đồng hồ đeo tay: “Cô ở đây chờ một chút, tôi xuống bếp bảo người nấu chút thức ăn cho cô ấy.”

“Được.” Trần Châu Ánh gật đầu đáp lại.

Đường Hạo Tuấn xoay người đi vào phòng bếp.

Mười mấy phút sau, anh bưng một chiếc khay đựng bữa tối thịnh soạn đi ra.

Đường Hạo Tuấn đưa chiếc khay cho Trần Châu Ánh: “Đi đi.”

“Được rồi, tôi đi ngay đây, yên tâm đi sếp Đường, tôi sẽ nói tốt cho anh.” Trần Châu Ánh cười với anh một cái rồi bưng chiếc khay lên lầu.

Rất nhanh, Trần Châu Ánh đã đến trước cửa phòng ngủ chính.

Bình Luận (0)
Comment