Chương 2140
“Cái này cũng được.” Trần Châu Ánh ngáp một cái, trả lời.
Tống Vy nhìn thấy sự mệt mỏi dưới mí mắt của cô ấy, quan tâm nói: “Châu Ánh, cậu mệt thì về phòng nghỉ ngơi trước đi.”
“Không cần.” Trần Châu Ánh xua tay, từ chối ý tốt của cô: “Tớ đợi cậu ăn xong, nhân tiện thu dọn những thứ này.”
Trần Châu Ánh chỉ vào khay, bát và đũa trong tay Tống Vy cười nói: “Có lẽ cậu cũng không muốn đi xuống, dù sao sếp Đường vẫn còn ở bên dưới, cậu không muốn xuống gặp sếp Đường.”
Tống Vy bị ý trong lời của cô ấy làm cho trầm mặc.
Trần Châu Ánh lại cười: “Được rồi, tớ không nói nữa, cậu mau ăn đi.”
Tống Vy ừ một tiếng, tiếp tục ăn cơm.
Nhưng dường như cô cũng không có khẩu vị, lúc ăn cơm, cũng không quá nghiêm túc, vẫn luôn giống như có tâm sự.
Trần Châu Ánh nhìn ra được, cũng không hỏi cô có chuyện gì.
Dù sao không cần nghĩ nhiều, cô ấy cũng có thể đoán được, chắc chắn liên quan đến sếp Đường.
Đột nhiên trong phòng trở nên yên tĩnh, hai người đều không nói chuyện, chỉ có tiếng hít thở nhàn nhạt, và tiếng ăn cơm lại vang lên.
Không biết qua bao lâu, Tống Vy ăn xong, đặt bát đũa trong tay xuống.
Trần Châu Ánh nghe thấy tiếng động, cũng đặt điện thoại trong tay xuống, nhìn về phía cô: “Ăn xong rồi?”
Tống Vy ừ một tiếng.
Trần Châu Ánh lại hỏi: “Ăn no chưa? Nếu chưa ăn no, tớ đi xuống lấy thêm đồ ăn cho cậu.”
“Đủ rồi, tớ đã ăn no rồi, nhiều như vậy mà vẫn ăn không no, vậy tớ không phải trở thành nhà vô địch ăn uống sao?” Tống Vy lau miệng, cười nói.
Trần Châu Ánh lại ngáp một cái: “Vậy thì được, Vy Vy, tớ xuống trước đây.”
“Ừ, đi đi, nghỉ ngơi sớm đi.” Tống Vy gật đầu.
Trần Châu Ánh bưng khay, đứng lên, đi về phía cửa, đi được hai bước, dường như cô ấy nhớ đến điều gì đó, quay đầu lại, nhìn Tống Vy cười nói: “Vy Vy, hay là tớ giúp cậu nghe ngóng một chút, xem tối nay sếp Đường ngủ ở đâu?” Tải ápp Һоlа để đọc full và miễn phí nhé.
Đôi mắt Tống Vy lóe lên, dường như có ý định, nhưng rất nhanh, cô đã đè ý định này xuống, lắc đầu: “Không cần đâu, biệt thự lớn như thế, có nhiều phòng khách như vậy, anh ấy ở phòng nào cũng được, lẽ nào tớ còn sợ anh ấy không có nơi nào để đi?”
“Mặc dù nói như vậy, nhưng Vy Vy, thật sự không cần tớ hỏi giúp cậu hả?” Trần Châu Ánh xác định lại một lần nữa.
Tống Vy vẫn ừ một tiếng: “Không cần.”
“Vậy được rồi.” Trần Châu Ánh nhún vai: “Vậy tớ không hỏi nữa, tớ đi trước đây, tạm biệt, ngày mai gặp.”
“Ngày mai gặp.” Tống Vy nặn ra một nụ cười, trả lời.
Trần Châu ánh quay đầu lại, lúc này mới nhấc chân, tiếp tục đi về phía cửa.
Rất nhanh, cô ấy đã đi xuống tầng.
Đường Hạo Tuấn vẫn luôn ngồi ở phòng khách đợi cô ấy xuống, nghe thấy có tiếng động, lập tức từ trên sofa đứng dậy, quay người nhìn về phía cầu thang: “Cô ấy ăn xong rồi?”