Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 2154

Chương 2154

Nhất thời, trong lòng Giang Hạ ít nhiều có chút thấp thỏm và ngượng ngùng, mấp máy môi, ngại ngùng mở miệng: “À…anh Kiều, tôi…”

“Không sao.” Kiều Phàm cũng hồi thần, thản nhiên đặt tay xuống, dời đề tài: “Mấy ngày tiếp đây, tôi có lẽ sẽ tạm thời rời khỏi nơi này.”

“Hả?” Giang Hạ sững sốt, liền hỏi: “Rời khỏi?”

“Ừ.” Kiều Phàm gật đầu.

Trong lòng Giang Hạ cực kỳ vui mừng, nhưng trên mặt lại không chút biểu cảm, chỉ có chút nghi hoặc không hiểu: “Tại sao vậy? Vết thương của anh còn chưa khôi phục mà? Xương cũng chưa lành hẳn nữa?”

“Phải đi giúp Đường Hạo Tuấn.” Kiều Phàm xoay người, đi tới chiếc ghế không xa ngồi xuống đáp.

Giang Hạ nghiêng đầu: “Giúp Đường tổng?”

Kiều Phàm ừ một tiếng: “Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh sắp tiến hành quyết chiến cuối cùng, nể mặt Tống Vy, tôi sang giúp Đường Hạo Tuấn, lỡ Đường Hạo Tuấn bị Đường Hạo Minh làm bị thương, tôi còn có thể cứu anh ta.”

“Thì ra là vậy.” Giang Hạ gật đầu.

Đối với trận quyết đầu giữa Đường Hạo Tuấn và Đường Hạo Minh, cô không quá kinh ngạc.

Vì người ngoài như cô cũng có thể nhìn ra, hai anh em họ này là thù địch sống chết, mặc dù hiện tại còn chưa có gì, nhưng sớm muộn cũng có một trận quyết đấu.

Bây giờ chỉ là quyết đấu sắp đến mà thôi.

“Vậy anh Kiều.” Hai tay Giang Hạ cầm lan can giường bệnh, khẩn cầu nhìn anh: “Anh nhất định phải giúp Đường tổng, tuyệt đối đừng để Đường tổng bị thương hoặc là…dù sao Đường tổng cũng là chồng của Vy Vy, nếu Đường tổng xảy ra chuyện, Vy Vy đau khổ biết bao.”

Kiều Phàm nhìn dáng vẻ cô nói chuyện thay Đường Hạo Tuấn, môi mỏng mím lại, trong lòng rất không thoải mái: “Tôi sẽ cố hết sức giúp Đường Hạo Tuấn, nhưng tôi thì sao?”

“Anh?” Giang Hạ chớp mắt, rõ ràng không hiểu ý của anh lắm.

Sắc mặt Kiều Phàm khẽ trầm xuống: “Không sai, là tôi, quyết đấu giữa hai người này, tuyệt đối là chết và sống, vô cùng hung hiểm, tôi qua đó, đương nhiên là người phía Đường Hạo Tuấn, em cảm thấy Đường Hạo Minh sẽ bỏ qua cho người của Đường Hạo Tuấn sao? E là không đi, Đường Hạo Minh tuyệt đối sẽ đối phó cả tôi, mà vết thương của tôi bây giờ chưa lành, đã tham dự chiến đấu giữa hai người này, lỡ tôi bị thương, hoặc là chết ở đó thì sao? Giang Hạ, em không lo lắng cho tôi? Không cầu nguyện tôi bình an quay lại?”

Giang Hạ mở mở miệng: “Tôi…”

Sắc mặt Kiều Phàm ngày càng âm trầm: “Nói, sao không nói nữa? Chẳng lẽ em không hi vọng tôi quay lại?”

“Không không không.” Giang Hạ vội xua tay lắc đầu: “Tôi không phải có ý này, tôi chỉ là…chỉ là vì giữa chúng ta không có quan hệ gì, tôi không có lập trường để khẩn cầu anh quay lại, cho nên tôi…”

Sắc mặt Kiều Phàm tốt hơn nhiều: “Cho nên em mới không biết làm sao trả lời, đúng chứ?”

Giang Hạ gật đầu: “Cũng gần vậy đi.”

Đây chỉ là một nguyên nhân, nguyên nhân khác, cô quả thực không hi vọng anh quay lại

Đương nhiên không phải là hi vọng anh chết trong cuộc tranh chấp giữa sếp Đường và Đường Hạo Minh, mà là hi vọng sau khi anh ta rời khỏi đây thì đừng trở lại nữa.

Nhưng hiển nhiên là cô không thể nói những lời như vậy.

Nếu nói ra, người đàn ông này chắc chắn sẽ tức giận.

Bình Luận (0)
Comment