Chương 2163
Mẹ Giang thấy anh như vậy thì cũng không rảnh rỗi lãng phí thời gian với anh, đi lướt qua anh liền muốn rời khỏi.
Nhưng mà cuối cùng, Kiều Phàm lại nắm tay bà lại.
Mẹ Giang nhíu mày: “Cậu còn có chuyện gì?”
Kiều Phàm mấp máy môi, buông cánh tay mẹ Giang ra, sau đó lại lấy một lá thư từ trong túi đưa cho mẹ Giang.
Mẹ Giang nhìn thấy lá thư được dán kỹ, kiềm lòng không được mà kinh ngạc hỏi: “Cậu đây là?”
“Đưa cho Giang Hạ giúp tôi.” Kiều Phàm trả lời.
Mẹ Giang cau mày: “Tại sao lại phải đưa cho Hạ, cậu viết cái gì ở trong thư?”
Nói thật thì thời đại bây giờ mà còn viết thư khiến bà cảm thấy có hơi kinh ngạc.
Nhưng đều khiến bà kinh ngạc hơn đó chính là lá thư này lại được đưa cho Hạ.
“Cũng không có gì.” Kiều Phàm lạnh nhạt trả lời: “Chỉ là có chút chuyện cần nói mà thôi.”
“Chuyện gì?” Giang Hạ không nhận lá thư, dường như là định hỏi cho ra nhẽ.
Kiều Phàm nhíu mày: “Dì cứ đưa cho cô ấy, cô ấy xem là sẽ biết.”
Anh không trả lời trong thư viết cái gì, trực tiếp nhét lá thư vào trong tay mẹ Giang.
Mẹ Giang nhìn lá thư, bà rất muốn ném nó xuống đất.
Nhưng cuối cùng bà không phải là loại người có thể làm ra loại chuyện bất lịch sự như thế, thở dài một hơi rồi gật đầu đồng ý: “Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ đưa cho Hạ.”
Kiều Phàm đáp lời: “Cảm ơn, tôi đi đây.”
“Đi?” Mẹ Giang kinh ngạc: “Cậu muốn xuất viện hả?”
Kiều Phàm nhẹ gật đầu: “Đúng vậy, tôi đã làm thủ tục xuất viện rồi.”
Lúc này mẹ Giang mới kịp nhận ra bộ quần áo trên người anh là quần áo bình thường, còn không phải là thay đồ vì xuất viện à?
Nếu như không xuất viện thì tại sao lại phải mặc quần áo như thế này.
Lúc nãy, bà còn tưởng là anh đến đây tạm biệt rồi ngày mai mới đi.
Dù sao thì đa số mọi người đều tạm biệt trước một ngày mình đi.
Không ngờ là bây giờ anh định đi ngay.
“Bây giờ cậu đi, không phải xương vẫn còn chưa lành hẳn à?” Mẹ Giang nhìn Kiều Phàm, bà không đồng ý nhíu nhíu mày.
Nói thế nào đi nữa thì trong lòng bà vẫn ai oán cậu trai này.
Nhưng dù sao thì cậu trai này cũng là bà dõi theo từ nhỏ tới lớn, trong lòng bà vẫn không nhịn được mà lo lắng cho anh.
Kiều Phàm đương nhiên nhìn thấy suy nghĩ của mẹ Giang, ánh mắt ảm đạm hiện lên một tia sáng, nhưng rất nhanh liền biến mất không còn thấy nữa, có điều biểu cảm và cảm xúc quanh người đã dịu dàng hơn rất nhiều: “Mặc dù vẫn còn chưa lành hẳn, nhưng mà cũng không trở ngại đến việc tôi xử lý công việc, chỉ cần không đụng chạm tới nó thì không sao.”
Nghe thấy anh nói như vậy, mẹ Giang nhẹ gật đầu: “Thật à, vậy thì tốt rồi.”
Bà không hỏi nhiều nữa.
Dựa vào mối quan hệ hiện tại của bọn họ, bà có thể hỏi một câu là đã rất khá rồi.