Chương 2165
“Mẹ không có hỏi anh ta trong thư viết cái gì à?” Giang Hạ hít vào một hơi, di chuyển tầm mắt nhìn về phía mẹ Giang rồi lại nói.
Mẹ Giang lắc đầu: “Mẹ có hỏi rồi, nhưng mà cậu ta không chịu nói, chỉ nói là con đọc thư thì biết thôi, cho nên mẹ cũng không biết rốt cuộc là trong này viết cái gì.”
“Hóa ra là như vậy.” Giang Hạ gật đầu, biểu thị mình đã biết.
Mẹ Giang nhìn cô: “Không mở ra xem thử à?”
“Một lát nữa đi.” Giang Hạ miết miết lá thư trong tay: “Đột nhiên anh ta lại đưa thư cho con, con vẫn còn chưa chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, cho nên một lát nữa sau khi bình tĩnh rồi thì con sẽ xem.”
Mẹ Giang gật đầu: “Cũng đúng, thôi được rồi, vậy một lát nữa rồi xem, mẹ sẽ ở đây cùng con một lúc nữa.”
“Không phải là mẹ đang vội về nấu cơm cho ba à?” Giang Hạ cười nói.
Mẹ Giang cũng cười: “Ba con không phải là không biết nấu cơm, có đôi khi ông ấy nấu cơm còn ngon hơn cả mẹ, chỉ là lười biếng nấu. Mẹ về trễ, đúng lúc có thể để ông ấy chịu khó một chút.”
Giang Hạ cười đến nỗi ngã tới ngã lui: “Mẹ, mẹ thiệt là xấu xa.”
“Ba con thật sự rất lười, có khi phải làm như thế này mới có thể ép ông ấy.” Mẹ Giang chế nhạo nói.
Giang Hạ gật đầu phụ họa: “Mẹ nói chính xác.”
Hai mẹ con nói cười một lúc, sau đó mẹ Giang lại nhìn Giang Hạ: “À đúng rồi, Kiều Phàm xuất viện rồi đó.”
“Xuất viện rồi?” Giang Hạ kinh ngạc, phút chốc ngồi thẳng người, trong mắt có vẻ khẩn trương mà ngay cả cô cũng không nhận ra: “Sao anh ta lại xuất viện chứ, không phải là xương anh ta vẫn còn chưa lành à?”
Mẹ Giang nhìn thấy Giang Hạ lo lắng như thế, ánh mắt không khỏi lóe lên.
Có phải là Hạ đã quá quan tâm tới Kiều Phàm rồi không?
Nhưng mà rất nhanh sau đó mẹ Giang liền thu hồi tâm tư, không còn suy nghĩ nhiều nữa, bà thở dài rồi trả lời: “Vẫn còn chưa lành hẳn, nhưng mà cậu ta nói là đã có thể đi đứng bình thường, chỉ cần không va chạm thì không sao.”
Giang Hạ mím môi: “Cho nên khi nãy lúc mẹ nhìn thấy anh ta, anh ta đã xuất viện có đúng không?”
“Đúng vậy.” Mẹ Giang gật đầu: “Quần áo cũng đã thay, chắc có lẽ là đã làm xong thủ tục xuất viện, hơn nữa cậu ta còn kêu mẹ nói với con một tiếng, cậu ta đi nha.”
Giang Hạ rũ mắt xuống: “Xem ra là lúc nãy anh ta đến đây để tạm biệt con.”
“Đúng y như con nói, tiếp theo là cậu ta đưa cho con lá thư này.” Mẹ Giang chỉ chỉ lá thư trong tay cô.
Giang Hạ lại nắm chặt lá thư trong tay, siết đến nỗi phát ra âm thanh.
Một lát sau, cô thở dài, sau đó cô mở lá thư ra trong cái nhìn chăm chú của mẹ Giang.
Nội dung lá thư không dài, chỉ có vài câu ngắn ngủi, hơn nữa Giang Hạ có thể nhìn ra được mấy câu ấy không liền mạch với nhau, thậm chí những nơi đặt bút viết xuống còn có cảm giác bị ngắt quãng.
Chính vì vậy, Giang Hạ suy đoán có lẽ là lúc Kiều Phàm đang viết thư thì không biết nên viết cái gì, hoặc là cảm thấy viết như vậy không thích hợp, cho nên do dự xem có phải viết hay không, nhưng mà cuối cùng vẫn không viết, sau đó thứ xuất hiện trước mặt cô chính là một lá thư trông có vẻ kỳ quái như thế.
Hơn nữa, nội dung trong thư lại khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa.
Mẹ Giang nhìn biểu cảm bình tĩnh của Giang Hạ không có gì khác biệt so với bình thường, trong lòng không khỏi thở phào một hơi.
Biểu cảm của con gái không có gì thay đổi, điều đó đã chứng minh trong lá thư này không có nội dung gì khiến con gái phải kinh ngạc.