Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 239



Tống Vy cố hết sức phớt lờ ánh mắt thiêu đốt phía sau, không quay lại nhìn anh, nhàn nhạt đáp: “Tớ cũng không thể ở bên anh ấy, anh ấy không có cảm giác gì với tớ, nếu như không từ bỏ thì có thể làm gì nữa, để anh ấy biết tớ đã từng yêu anh ấy là được rồi.

” “Cũng phải.

” Giang Hạ gật gật đầu, sau đó thở dài: “Thật ra tớ thấy hai người rất xứng đôi, nhưng… Quên đi, chúng ta đừng nói chuyện này nữa, lửa tắt rồi!”
Cô ta chỉ vào nhà kho.


Tống Vy ngẩng đầu nhìn qua nhà kho đã bị thiêu chỉ còn lại thành khung, trong lòng không ngừng rỉ máu.

Hàng tỷ tiền vải bị đốt cháy, còn làm cháy nhà kho của chủ nhà nữa.

Giờ họ không những phải tốn tiền mua vải lại mà còn phải đền thêm cho chủ nhà tiền nhà kho nữa, thật đúng là đen đủi tột cùng.

“Nguyên nhân vụ cháy đã tra được rồi.

” Lúc này, đội trưởng cảnh sát phòng cháy chữa cháy trong bộ đồ màu cam chữa cháy đi tới.

Đường Hạo Tuấn ở cách đó không xa nghe thấy, liền bước tới, nhìn Tống một cái, hỏi đội trưởng đội cứu hoả: “Nguyên do là gì?”
“Người của chúng tôi đã tìm thấy dấu vết của phốt pho bị cháy trong lỗ thông hơi của nhà kho.


” Đội trưởng nói.

Biểu cảm của Tống Vy và Đường Hạo Tuấn đều thay đổi.

Chỉ có Giang Hạ bối rối: "phốt pho là gì?”
“Là chất rắn hóa học, khi gặp gió sẽ bốc cháy.

” Tống Vy mím mím đôi môi đỏ mọng giải thích ngắn gọn.

Tuy là nói như vậy, nhưng Đường Hạo Tuấn nhìn vẻ lạnh lùng của cô, như đang rất mong muốn anh đi lẹ lẹ, trong lòng anh ít nhiều có chút không vui, đôi môi mỏng khẽ mấp máy, đang định nói chút gì đó, thì điện thoại trong túi chợt reo lên.

Anh chỉ đành phải tạm thời kìm nén lại những gì đang định nói, lấy điện thoại ra, sau khi nhìn màn hình với vẻ mặt không tốt một cái, anh đưa điện thoại lên tai, giọng điệu có chút bực bội: “Có chuyện gì?”
“Sếp, vừa rồi khi cô Lâm đang kiểm tra thì đột ngột ngất xỉu.



“Cái gì?” Sắc mặt Đường Hạo Tuấn đột nhiên căng thẳng: “Giai Nhi sao lại ngất đi?”
Vành tai Tống Vy nhúc nhích, nghe thấy sự lo lắng không che giấu được trong giọng nói của anh, trong lòng có chút chua xót, nhưng trên mặt lại không lộ ra vẻ gì, hơi cúi đầu nhìn xuống đất, như chả hề quan tâm đến cuộc điện thoại của anh.

“Cụ thể thì tôi không rõ, bác sĩ Mạnh đang tìm nguyên nhân.

Sếp, ngài có muốn qua không?” Trình Hiệp lo lắng nhìn tình hình trong phòng bệnh qua tấm kính trên cửa và hỏi chỉ thị.

.


Bình Luận (0)
Comment