Đúng vậy, ông Mạc cười: “Không những tổ chức sớm mà chủ đề của cuộc thi cũng được thay đổi rồi.
Vốn dĩ là do phân hội trưởng ra đề, nhưng bây giờ đã đổi thành người của Tổng hiệp hội ra đề.
Làm như vậy, thiết kế mà Tống Huyền định sao chép cũng không dùng được nữa.”
“Thế thì tốt quá, lần này nhất định cô ta sẽ hốt hoảng một phen.” Tống Vy vỗ tay vui mừng.
“Đúng vậy.” Ông Mạc vuốt râu: “Nhóc con Tống Vy, sở dĩ tôi nói với cô những chuyện này là vì tôi nhớ hôm qua cô nói, cô đã chuẩn bị để vạch trần chuyện Tống Huyền sao chép trong cuộc thi chung kết.”
“Vâng.” Tống Vy vâng một tiếng.
“Vậy được, cô chuẩn bị chứng cứ cho tốt, một lát nữa sẽ dùng đến đấy.” Ông Mạc nhấp một ngụm trà.
Tống Vy biết ông Mạc đang nhắc nhở mình, vậy là liền đứng dậy cảm kích: “Cháu biết rồi, cảm ơn ông Mạc, cháu sẽ đi chuẩn bị ngay.”
Nói xong, cô cúi người khom lưng với ông Mạc rồi quay người rời đi.
Sau khi ra ngoài, Tống Vy lấy điện thoại ra, gọi cho Giang Hạ.
Giang Hạ đang ngồi gọt táo bên cạnh giường bệnh của Kiều Phàm, nghe thấy điện thoại trên đầu giường đổ chuông, dùng một tay cầm lên xem qua.
Sau khi nhìn thấy là Tống Vy gọi đến, Giang Hạ lập tức bấm nghe không chút do dự: “Vy Vy.”
Nghe thấy Giang Hạ gọi như vậy, Kiều Phàm đang nhắm mắt cũng tự nhiên mở mắt ra, quay đầu nhìn về phía điện thoại của Giang Hạ.
Giang Hạ nhìn thấy động tác của anh ta, ánh mắt liền tối đi một chút, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ như không phát hiện ra điều gì, cố gắng nở một nụ cười rồi nói: “Cậu tìm tớ có việc gì không?”
“Giang Hạ, hiện giờ tớ cần sự giúp đỡ của cậu gấp!” Tống Vy vừa đi vào hội trường vừa nói.
Nghe ra sự nghiêm túc trong giọng nói của cô, biểu cảm của Giang Hạ cũng trở nên nghiêm túc: “Chuyện gì vậy, cậu nói đi.”
“Vy Vy gặp phải khó khăn gì sao?” Kiều Phàm ngồi thẳng người lên rồi hỏi.
Giang Hạ nhìn anh ta lắc đầu, ý nói rằng không biết.
“Là như vậy, tớ muốn nhờ cậu đến căn hộ của tớ một chuyến, lấy mấy tập tài liệu trên bàn uống nước và cái USB ở đầu giường trong phòng tớ đem qua đây.” Tống Vy dừng lại trước hội trường.
“Đem những thứ đó tới làm gì, cậu cần gấp sao?” Giang Hạ nghiêng đầu, kẹp điện thoại vào vai, khuôn mặt ngơ ngác không hiểu gì.
“Rất gấp.” Tống Vy gật mạnh đầu một cái rồi nói nhỏ: “Là những chứng cứ Tống Huyền đã sao chép, một lát nữa tớ sẽ phải dùng đến.”.
Bạn đang đọc truyện tại _ T R Ù M T R U Y Ệ N .мE _
Nghe vậy, Giang Hạ kích động đứng bật dậy: “Vy Vy, câu muốn vạch trần Tống Huyền sao?”
“Đúng vậy.”
“Được, tớ biết rồi, bây giờ tớ sẽ đi lấy giúp cậu.”
“Nhanh lên nhé.” Tống Vy nói thêm một câu rồi cúp điện thoại đi vào hội trường.
Người trong hội trường gần như đã đến đầy đủ, Tống Huyền và hai nhà thiết kế nữa đã ngồi vào vị trí.
Tống Vy liếc nhìn cô ta rồi đi về vị trí của mình.
Ngay lúc cô đi ngang qua chỗ của Tống Huyền, tự nhiên cô ta giơ chân ra ngáng đường.
Tống Vy không đề phòng, vấp vào chân cô ta, kêu lên một tiếng rồi cả người lao về phía trước.
Chuyện này khiến tất cả mọi người trong hội trường và những khán giả đang xem livestream đều hốt hoảng, chỉ có một mình Tống Huyền là đắc ý, cười nhếch mép, chờ mong cảnh tượng Tống Vy sẽ ngã thật đau.
Nhưng những kỳ vọng của cô ta không được như mong đợi, khi mặt Tống Vy lao xuống phía dưới, chuẩn bị ngã sấp xuống dưới thì một phóng viên nhìn thấy cảnh tượng đó, lập tức lao lên trước, tốt bụng kéo Tống Vy một cái..