Phân hội trưởng cười: “Bộ trang sức này nằm trong bộ sưu tập cá nhân của Tổng hội trưởng, tên là “Ánh sáng rực rỡ, nó còn một người chị em sinh đôi nữa là “Trái tim của lửa"?”
“Trái tim của lửa?” Tổng Vy ngẩn người ra một lát.
“Sao vậy, cô biết sao?” Phân hội trưởng nhìn cô.
Tống Huyền cũng nhìn Tống Vy.
Ánh mắt Tống Vy thoáng dao động, cô mỉm cười: “Tôi từng nghe nói qua, nhưng vì sao “Trái tim của lửa” lại là chị em sinh đôi với bộ trang sức này?”
Cô không hiểu.
Phân hội trưởng mỉm cười rồi trả lời: “Bởi vì chúng đều thuộc dòng kim cương đỏ, lại cùng do một nhà thiết kế trang sức tạo ra nên mới là chị em sinh đôi”
“Hóa ra là như vậy” Tống Vy gật đầu, tỏ ý là đã hiểu.
Tống Huyền ngẩng đầu nhìn về phía phân hội trưởng: “Phân hội trưởng, chúng tôi có thể sờ thử không?”
Phân hội trưởng vừa nghe những gì cô ta nói, khuôn mặt già nua lập tức sa sầm xuống: “Không được, đây là bộ sưu tập cá nhân của người khác, chúng ta chỉ có thể xem, không có tư cách chạm vào, mà tôi cũng không có cái quyền đó”
Nghe vậy, sắc mặt của Tống Huyền mặc dù khó coi, nhưng cũng không nói gì nữa.
Tống Vy lấy điện thoại ra, hỏi một câu: “Phân hội trưởng, có thể chụp ảnh không?”
“Chụp ảnh thì được” Phân hội trưởng gật đầu đồng ý.
Tổng Vy vui mừng: “Tốt quá rồi, tôi sẽ chụp chúng từ nhiều góc độ khác nhau, tới lúc thiết kế tôi có thể phác thảo trong đầu hình ảnh thiết kế của tôi khi phối với bộ trang sức này”
Nói xong, cô mở điện thoại, đi xung quanh lồng kính và bắt đầu chụp ảnh.
Tống Huyền thấy vậy, không muốn chịu thua kém hay thể hiện là mình thiếu chuyên nghiệp, cũng lấy điện thoại ra chụp, thậm chí trong lúc chụp còn cố tình che ống kính của cô.
Tống Vy phát hiện ra, cô lạnh lùng liếc nhìn cô ta, nhưng cũng lười không buồn để ý đến, nên thu ánh mắt lại.
Sau khi chụp hình xong, Tống Vy vừa cất di động đi thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Cô nhìn màn hình hiển thị rồi xin phép phân hội trưởng: “Hội trưởng, tôi xin nghe một cuộc điện thoại trước “Cô cứ tự nhiên” Phân hội trưởng làm động tác mời.
Tổng Vy đứng nghe điện thoại trước mặt hai người, cô đưa điện thoại đến bên tai: “Giang Hạ” “Vy Vy, cậu đang ở đâu vậy, tớ mang đồ đến rồi đây” Giang Hà đứng trước tòa nhà của hiệp hội thiết kế rồi hỏi.
“Hiện giờ tớ đang ở phòng làm việc của phân hội trưởng, cậu chờ tớ một lát, tớ sẽ xuống đón cậu”
Cô cúp điện thoại, quay lại nói với phân hội trưởng: “Hội trưởng, bạn tôi mang đồ tới đây, một món đồ rất quan trọng! Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô liếc nhìn Tống Huyền.
Phân hội trưởng nhìn thấy, cũng hiểu ý cô, sắc mặt nghiêm nghị, xua tay cho cô đi: “Đi đi, đi nhanh về nhanh” “Vâng” Tống Vy trả lời, rồi nhanh chóng ra khỏi phòng làm việc.
Cô vừa đi, Tống Huyền đẩy xe lăn lên trước: “Phân hội trưởng, ông để cho cô ta đi như vậy, không sợ cô ta đi tìm người, giúp cô ta gian lận trong quá trình thi chung kết sao?”
Phân hội trưởng ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn cô ta: “Nhà thiết kế Tổng có làm vậy không, tôi không biết, nhưng cô chắc chắn sẽ làm vậy.”
Ánh mắt Tống Huyền trở nên hoảng hốt, cô ta bắt đầu chột dạ: “Phân hội trưởng, tôi không hiểu ông đang nói gì? “Nếu như cô không hiểu thì tôi cũng nói thẳng, tôi nghe các nhà thiết kế trong giới nói, cô có rất nhiều tin đồn sao chép, chuyện này là thật đúng không?” Hội trưởng nheo mắt nhìn chằm chằm cô ta.
Hơi thở của Tống Huyền như ngưng lại, cô ta vô thức né tránh ánh mắt của phân hội trưởng: “Phân hội trưởng, chuyện này làm sao có thể là thật được, toàn những người chướng mắt thiết kế của tôi nên cố tình tung tin đồn để bôi nhọ tôi thôi.”.