Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 309.3 - Chương 309.31

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 309


Tống Vy gật đầu “ừ” một tiếng, mặt ủ mày chau tránh sang một bên: “Vào đi.”
Đường Hạo Tuấn nhấc chân bước vào trong nhà, đi theo cô vào phòng khách.
Thấy bó hoa hồng đặt trên bàn trà trong phòng khách, khóe môi anh cong lên sau đấy ngồi xuống, hỏi: “Em muốn xử lý chuyện trên mạng thế nào?”
Tống Vy rót ly nước cho anh: “Tôi chưa nghĩ.”
“Nếu vậy để anh giải quyết.” Đường Hạo Tuấn nhận lấy ly nước.

Tống Vy trừng to mắt: “Anh làm?”
Đây là chuyện của cô.
Anh ra tay làm gì?
Dường như đọc được suy nghĩ của cô, Đường Hạo Tuấn uống ngụm nước rồi đặt ly nước xuống: “Dù sao chuyện này cũng liên quan đến tôi.

Tống Huy Khanh bôi nhọ em, đồng thời kéo cả tôi vào, mục đích là lợi dụng tôi bôi nhọ em.

Hơn nữa, tôi cũng chẳng thể cứ để ông ta lợi dụng mình như thế.”
“Cũng đúng.” Tống Vy gật đầu.
Lúc Tống Huy Khanh tung tin đồn nhảm cô và Đường Hạo Tuấn thì cũng chỉ muốn cô thỏa hiệp thôi.
Nhưng không xem xét đến Đường Hạo Tuấn có đồng ý bị ông ta kéo ra đặt điều hay không.

Hiện tại, sự thật chứng minh Đường Hạo Tuấn không đồng ý, cũng không hề vui vẻ!
“Về phần tại sao Tống Huy Khanh muốn bôi nhọ em thì có lẽ tôi đoán được, hẳn là liên quan đến mẹ con Tống Huyền.” Đường Hạo Tuấn nhìn Tống Vy.
Tống Vy “ừ” một tiếng: “Đúng vậy, ông ta muốn tôi rút đơn kiện Tô Thu, rồi lại giúp Tống Huyền làm chứng giả.

Nhưng ông ta biết tôi không đồng ý nên mới nghĩ ra chiêu này, lợi dụng mạng Internet bôi nhọ danh dự của tôi, ép tôi nghe theo.

Chỉ cần tôi đồng ý, ông ta sẽ đè dư luận trên mạng xuống.”
Nói đến đây, cô lắc lắc ly nước của mình, trên mặt nở nụ cười tự giễu: “Đáng buồn thật nhỉ, loại người này lại chính là ba ruột của tôi.”
Đường Hạo Tuấn mấp máy môi mỏng: “Loại như Tống Huy Khanh không xứng làm ba của em, em không cần quan tâm đến ông ta.”
“Tất nhiên là không rồi, sau này tôi sẽ mặc kệ ông ta.

Hành động hôm nay đã khiến tôi hoàn toàn chẳng còn tình cảm nào với ông ta nữa rồi.” Tống Vy nặng nề buông ly nước xuống, vẻ mặt vô cảm nói.

Đường Hạo Tuấn có thể nhìn ra được, lời cô nói là thật chứ không phải chỉ là lời chót lưỡi đầu môi, vậy nên hài lòng gật đầu một cái.
“Tổng giám đốc Đường!” Tống Vy nhéo lòng bàn tay, nhìn anh: “Tôi đã nghĩ ra cách giải quyết việc này rồi, chính là ăn miếng trả miếng nhưng tôi cần anh phối hợp.”
“Em nói đi.” Đường Hạo Tuấn bắt chéo hai chân.
Tống Vy nheo đôi mắt đào hoa lại, nói rõ biện pháp của mình.
Sau khi Đường Hạo Tuấn nghe xong, hất cằm: “Tôi biết rồi, tôi sẽ phối hợp với em.”
“Được, cảm ơn tổng giám đốc Đường.” Tống Vy cảm kích cười một tiếng.
Đường Hạo Tuấn giơ tay: “Không có gì, tôi không chỉ giúp em mà còn vì chính danh dự của mình mà thôi.”
Dù sao chuyện này cũng ảnh hưởng đến danh dự của anh..

CHƯƠNG 310

Người ở đầu bên kia điện thoại có vẻ đã đồng ý, trên mặt Kiều Phàm nở một nụ cười điên cuồng, nham hiểm, sau đó ngắt điện thoại, để sang một bên.

Anh ta tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai bắt nạt Tống Vy, tất cả những người ức hiếp Tống Vy, anh ta đều sẽ không bỏ qua, bao gồm cả người phụ nữ đó, anh ta nhất định sẽ khiến người phụ nữ muốn lấy mạng Tống Vy có kết cục thê thảm.

Bởi vì trên đời này, chỉ có một mình anh ta có thể bắt nạt Tống Vy thôi! Sớm muộn gì cũng có một ngày, anh ta sẽ khiến Tống Vy trở thành một con búp bê chỉ nghe lời anh ta, cả đời này phải sống dựa vào anh ta!

Tống Vy không biết âm mưu của Kiều Phàm, cô dẫn hai đứa trẻ tới chiếc xe ở bên đường.

Đường Hạo Tuấn đã ngồi chờ sẵn ở ghế lái, thấy ba mẹ con tới, lập tức mở khóa cửa sau.

Tống Vy kéo cửa xe ra, để hai đứa trẻ lên trước.

Hai đứa trẻ lên xe mới nhận ra Đường Hạo Tuấn cũng ở đây, vui mừng reo lên: “Chú Đường.”

Đường Hạo Tuấn vẻ mặt dịu dàng đáp lại.

Tống Vy mở cửa ngồi vào ghế phó lái, vừa thắt dây an toàn vừa quay đầu nhìn bọn trẻ ngồi phía sau: “Được rồi các con, ngồi cho cẩn thận, chú Đường chuẩn bị xuất phát rồi.”

“Vâng.” Hai đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi im không động đậy.

Đường Hạo Tuấn khởi động xe, chạy về phía đồn cảnh sát.

muốn ông cứu con gái mình, ông lại nói mấy lời này, ông còn là ba nó không đấy?” Hai mắt Tô Thu đỏ ngầu quát lên.

Tống Huyền cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy thành xe lăn, không nói câu nào, không biết cô ta đang nghĩ gì.

Tống Vy ở ngoài cửa nghe vậy, mỉa mai ồ một tiếng.

Không ngờ, cô lại bắt gặp cảnh hai vợ chồng này cãi nhau.

Cô còn tưởng đôi vợ chồng này ân ái lắm, hóa ra cũng chỉ như vậy!

Tống Huy Khanh tức giận thở dốc, run rẩy chỉ vào Tô Thu: “Sao tôi lại không phải ba nó, bà tưởng tôi không muốn cứu nó sao, là tôi không cứu nổi nó, nếu nó chỉ đạo nhái của mấy nhà thiết kế không có tiếng tăm gì thì còn dễ giải quyết, tôi có thể nghĩ cách cứu nó ra, nhưng người mà nó đạo nhái lại là nhà thiết kế nổi tiếng thế giới!”

“Thế thì có sao? Không phải cũng chỉ là một nhà thiết kế nhỏ bé thôi sao?” Tô Thu bĩu môi, phản bác lại.

Theo bà ta thấy, chỉ là một nhà thiết kế thời trang mà thôi, đâu phải là ông chủ của một công ty có tiền có quyền đâu.

Tống Huy Khanh suýt chút nữa tức tới nỗi ngã ngửa: “Nhà thiết kế nhỏ bé? Bà đúng là ngu xuẩn, những nhà thiết kế lớn đó có chỗ dựa sau lưng tầm cỡ thế nào, bà có biết không? Tống Huyền đạo nhái của họ, bà cảm thấy họ sẽ bỏ qua cho Tống Huyền sao, nếu họ muốn đối phó với chúng ta, chúng ta căn bản không chống đỡ nổi.”

Tống Vy gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment