Chương 323
Tống Vy lùi về sau một bước, khuôn mặt nhỏ vô cùng âm trầm: “Xin lỗi, tạm thời tôi sẽ không trả lời những câu hỏi như thế này.”
“Không trả lời, có phải là vì hổ thẹn không?” Nữ phóng viên nói.
Tống Vy tức tới bật cười.
Không trả lời thì là hổ thẹn, nào có cái lý đấy?
“Xin mọi người tránh ra!” Tống Vy siết chặt tay quát lên.
Những phóng viên kia giả vờ không nghe thấy, chắn trước mặt cô không chịu tránh ra, nhất quyết muốn cô phải trả lời, còn cố tình chen về phía trước.
Tống Vy bị chen tới liên tục lùi về sau.
Cô hít sâu một hơi nhắm mắt lại, biết rằng những phóng viên này sẽ không bỏ cuộc trừ khi moi được ra gì đó từ miệng cô.
Cô mím bờ môi đỏ, đang định cầm điện thoại gọi bảo vệ tới.
Nữ phóng viên kia đột lên bước lên một bước: “Cô Tống...”
Tống Vy bị cô ta dọa cho giật nảy mình, dưới chân lảo đảo, cả người ngã về phía sau.
Ngay lúc Tống Vy sắp ngã xuống đất, sau lưng cô đột nhiên xuất hiện một bóng người.
Chủ nhân bóng dáng kia vươn bàn tay thon dài ra kéo lấy cánh tay cô, kéo cô vào trong lòng để tránh cho cô bị ngã xuống.
“Không sao chứ?” Đường Hạo Tuấn cúi đầu, ánh mắt dán chặt vào người phụ nữ bị dọa cho kinh hồn táng đảm, sắc mặt còn có chút tái nhợt trong lòng.
Người phụ nữ lắc đầu: “Không sao, cảm ơn tổng giám đốc Đường.”
“Không sao thì tốt.” Đường Hạo Tuấn buông cô ra.
.
CHƯƠNG 324
Cả quãng đường im ắng, đã tới khu chung cư của Tống Vy rồi.
Đường Hạo Tuấn nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô bé, ấn chuông cửa.
Tống Vy đoán được giờ này chắc anh đã đón Dĩnh Nhi về rồi, cô mừng rỡ vội đặt chiếc điều khiển tivi trong tay xuống, kéo theo cả Tống Hải Dương đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở, Dĩnh Nhi đã buông tay Đường Hạo Tuấn ra, lao về phía Tống Vy, ôm chầm lấy chân cô, khóc thút thít: “Mẹ ơi, tại sao mọi người đều có ba bên cạnh, chỉ có Dĩnh Nhi và anh trai là không có hả mẹ!”
Nghe thấy lời này, nụ cười trên mặt Tống Vy lập tức cứng đờ.
Tống Hải Dương cũng buồn bã cụp mi mắt xuống.
Tống Vy cúi xuống nhìn cô con gái đang khóc rất đáng thương, sau đấy lại nhìn Đường Hạo Tuấn đứng ngoài cửa đang có ánh mắt phức tạp rất rõ ràng, yết hầu khô khốc hỏi: “Tổng giám đốc Đường, có phải Dĩnh Nhi xảy ra chuyện gì không?”
Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, không giấu diếm cô, kể hết tất cả mọi chuyện xảy ra ở nhà trẻ cho cô nghe.
Tống Vy nghe xong, tức run cả người.
Cô ngồi xuống ôm chặt lấy Tống Dĩnh Nhi và Tống Hải Dương vào lòng, vừa áy náy vừa đau lòng, nói: “Bé cưng, đừng để bụng mấy lời nói đó. Các con không phải con hoang, các con cũng có ba mà.”
“Vậy ba bọn con ở đâu? Vì sao lại không cần bọn con?” Tống Dĩnh Nhi ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt lên hỏi.
Đường Hạo Tuấn cũng nhìn Tống Vy, muốn biết được đáp án.
Đến cả Tống Hải Dương cũng nhìn chằm chằm Tống Vy không rời.
Tuy mẹ đã từng nói rằng, ba ruột của cậu và Dĩnh Nhi sẽ có gia đình mới, cậu cũng đã đồng ý với mẹ sẽ không nhận ba, nhưng cậu chưa bao giờ từ bỏ ý định muốn biết ba là ai, đang ở đâu.
Bởi vì cậu muốn tìm ra lý do vì sao ba lại bỏ rơi mẹ!
Đối diện với ánh mắt mong đợi của hai đứa con, Tống Vy hé miệng nhưng lại chẳng biết nên trả lời như thế nào, chỉ có thể xoa đầu Tống Dĩnh Nhi đầy tội lỗi: “Mẹ cũng không biết.”
Nói dối!
Đường Hạo Tuấn híp mắt, lập tức nhìn ra được cô không nói thật.
Tống Dĩnh Nhi lại bật khóc, đôi bàn tay nhỏ túm chặt lấy cổ áo Tống Vy, vùi đầu vào lòng cô nức nở: “Hu hu hu, con muốn ba cơ… Con muốn ba cơ!”
Nghe tiếng khóc thảm thiết của con gái, trái tim Tống Vy như bị ai siết chặt, đau đớn không chịu được.
Lúc này, Tống Hải Dương siết chặt bàn tay nhỏ, bình tĩnh nhìn Tống Vy: “Mẹ ơi, mẹ biết vì sao Dĩnh Nhi lại muốn có ba không?”
Bờ môi đỏ của Tống Vy khẽ run rẩy, đang định trả lời.
Tống Hải Dương đã cướp lời nói trước: “Bởi vì đây không phải là lần đầu tiên Dĩnh Nhi nghe thấy những bạn nhỏ khác nói rằng bọn con không có ba.”
“Cái gì?” Sắc mặt Tống Vy đột nhiên thay đổi, đôi mắt trợn trừng.
Đồng tử Đường Hạo Tuấn cũng run run theo, bờ môi mỏng mím lại.
Tống Hải Dương nhẹ nhàng vỗ lưng Tống Dĩnh Nhi: “Lúc ở nước ngoài, các bạn nhỏ khác đều có ba mẹ đưa đón, bọn con không có, đến lúc những bạn nhỏ khác đều khoe khoang ba mẹ chúng đưa chúng đi những đâu chơi, bọn con vẫn không có, cho nên những bạn nhỏ kia nói, chúng con không có ba.”
Tống Vy lảo đảo, suýt thì ngất đi.
Đường Hạo Tuấn đi tới đằng sau cô, vươn tay ra đỡ, cô mới không bị ngã thật.