Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 390

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 390

Tống Vy dừng bút trong tay, ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đứng ngoài cửa là Giang Hạ, kinh ngạc đứng dậy: “Giang Hạ, sao cậu lại quay về thế?”

Giang Hạ đi vào với khuôn mặt mệt mỏi, kéo ghế ra ngồi xuống.

Tống Vy rót cho cô ấy một cốc nước: “Không phải cậu ra nước ngoài điều trị tâm lý cùng với Kiều Phàm sao, sao đột nhiên lại…”

“Bác sĩ bảo tớ quay về, nói tớ ở đây chỉ ảnh hưởng tới việc chữa trị của Kiều Phàm thôi.” Giang Hạ uống một ngụm nước, cười khổ trả lời: “Dù sao thì Kiều Phàm cũng hận tớ, nhìn thấy tớ thì cảm xúc sẽ càng bất ổn thêm.”

Tống Vy im lặng, hai giây sau mới cất lời: “Rốt cuộc giữa cậu và Kiều Phàm có ân oán gì vậy?”

Giang Hạ xoay cốc nước, không trả lời.

Tống Vy tưởng rằng cô ấy vẫn không muốn nói, nhún vai bảo: “Nếu như cậu đã không muốn nói…”

“Là ân oán giữa gia đình bọn tớ, tớ và Kiều Phàm, vốn dĩ là vợ chồng sắp cưới.” Giang Hạ ngước mắt lên nhìn Tống Vy rồi nói.

Tống Vy kinh ngạc há hốc miệng: “Vợ chồng sắp cưới?”

Giang Hạ đau khổ che mặt: “Thực ra lúc ba mẹ anh ấy bị giết, hung thủ từng gọi điện cho ba mẹ tớ.

Nhưng đợi lúc ba mẹ tớ chạy tới thì đã muộn rồi, hiện trường chỉ còn lại thi thể của ba mẹ anh ấy, không có hung thủ. Sau đấy đúng lúc Kiều Phàm quay lại.”

Tống Vy ôm lấy cơ thể đang run rẩy của cô ấy: “Tớ hiểu được đại khái rồi, những người giết ba mẹ Kiều Phàm kia cố ý gọi ba mẹ cậu tới để khiến Kiều Phàm hiểu lầm là ba mẹ cậu hại chết ba mẹ anh ta, khiến Kiều Phàm ghi hận lên nhà cậu.”

“Đúng vậy, tất cả mọi người điều biết rõ điều này, nhưng chỉ có Kiều Phàm bị hận thù che mờ hai mắt là không muốn tin tưởng.” Giang Hạ khóc nói.

Tống Vy an ủi vỗ lưng cô ấy: “Vậy sau đó thì sao, Kiều Phàm thế nào?”

“Sau đó Kiều Phàm ở trong bệnh viện tâm thần ba năm.” Giang Hạ lau nước mắt: “Bởi vì lúc Kiều Phàm nhìn thấy thi thể của ba mẹ anh ấy, tâm lý và tinh thần đã xảy ra vấn đề rồi, còn suýt chút nữa phân liệt nhân cách. Tuy cuối cùng không phân liệt thành công, nhưng cũng xuất hiện hạn chế, đó là không thể chịu được kích thích. Một khi chịu kích thích thì tính cách sẽ trở nên vô cùng cực đoan.”

Nghe tới đây, Tống Vy không khỏi nhớ tới dáng vẻ lúc đó của Kiều Phàm mà cô nhìn thấy trong máy nhận diện, đúng thật là vô cùng điên cuồng, vô cùng cực đoan.

“Cho nên để khống chế tâm trạng bất ổn, sau khi Kiều Phàm ra khỏi bệnh viện tâm thần đã học về cả não bộ và tâm lý học.” Giang Hạ thở dài một hơi.

“Hóa ra thôi miên của anh ấy là từ đây mà ra à.” Tống Vy khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu, trong lòng cũng cảm thấy thông cảm với quá khứ của Kiều Phàm.

Mà Giang Hạ cũng vì nói ra được những bí mật này mà cả người lẫn trong lòng cũng nhẹ nhõm đi rất nhiều, sau đó nằm bò trên bàn làm việc ngủ say.

Bình Luận (0)
Comment