Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 405

CHƯƠNG 405

“Không có gì đâu. Thấy em có vẻ vẫn còn khó chịu, ngủ một lát đi. Anh đã giúp em xin Giang Hạ nghỉ ở chỗ làm rồi.” Đường Hạo Tuấn chỉ vào chiếc túi xách của cô rồi nói.

Tống Vy ngớ người: “Vậy… Vậy là, Giang Hạ biết chuyện của chúng ta rồi sao?”

“Anh không nói cho cô ấy, nhưng chắc là cô ấy cũng đoán ra được rồi.” Đường Hạo Tuấn nói với vẻ thong dong như chẳng hề gì.

Đều là người lớn cả, sáng sớm anh gọi cho Giang Hạ bằng di động của cô, Giang Hạ không nghĩ nhiều mới lạ.

Tống Vy che mặt.

Kỳ này tiêu rồi.

Giang Hạ rất bà tám, kiểu này thì chắc chẳng bao lâu, chuyện cô qua đêm với Đường Hạo Tuấn sẽ đến tai mẹ cô mất thôi.

Đường Hạo Tuấn ôm Tống Vy về phòng.

Đúng là Tống Vy vẫn còn thấy hơi khó chịu. Sau khi nằm lên giường, cô dụi mặt vào gối rồi nhắm mắt thiếp đi.

Đường Hạo Tuấn ghém chăn cho cô xong thì khẽ khàng rời phòng, quay ra phòng khách.

Đúng lúc này, chuông cửa reo lên.

Đường Hạo Tuấn đi đến mở cửa, Trình Hiệp đang đứng ở ngoài: “Tổng giám đốc.”

“Vào đi.” Đường Hạo Tuấn vừa nói vừa xoay người vào trong.

Trình Hiệp vào nhà liền khóa cửa lại, đi theo anh vào phòng làm việc.

“Tổng giám đốc, đã giải quyết nhà họ Tống xong xuôi rồi. Hiện giờ Tống Huy Khanh đang thanh lý tài sản, đến khi thanh lý xong thì sẽ phải tuyên bố phá sản.” Trình Hiệp báo cáo.

Đường Hạo Tuấn nở nụ cười lạnh lùng: “Thật ra chuyện phá sản chỉ là trên bề mặt thôi. Trong tay tên cáo già Tống Huy Khanh này có kha khá bất động sản lẫn đồ cổ, đổi chác ra thì cũng được kha khá tiền.”

“Cho dù có thế thật đi nữa, đã không có doanh nghiệp rồi thì tôi đoán mớ tiền ấy của ông ta cũng chẳng chống đỡ được bao lâu đâu.” Trình Hiệp đẩy mắt kính lên, nói.

“Cho nên ông ta sẽ nghĩ đủ mọi cách để tái thiết Tống Thị đấy. Cậu trông chừng ông ta cho tôi, một khi ông ta gầy dựng lại thì phá nó đi.” Bàn tay Đường Hạo Tuấn đặt trên bàn làm việc siết chặt lại, gương mặt tuấn tú khi ra lệnh đầy tối tăm.

“Rõ ạ!” Trình Hiệp đáp lời, trong lòng không khỏi thấy khốn khổ thay cho Tống Huy Khanh.

Ông già ấy dốc bao sức lực hòng nối lại mối quan hệ giữa Tống Huyền và tổng giám đốc, tưởng bở rằng làm thế thì nhà họ Tống sẽ có thể dựa hơi nhà họ Đường sống xuôi chèo mát mái. Nhưng ông ta lại chẳng thể nào ngờ bản thân mình lại sai một li đi một dặm, chẳng những mất hết những gì mình có mà tương lai rồi cũng sẽ tay trắng.

Sao ông ta không chịu suy nghĩ kỹ, tổng giám đốc có thể là người bị bọn họ lừa vào tròng được ư? Dù có thật sự nối lại quan hệ với Tống Huyền đi chăng nữa, tổng giám đốc cũng sẽ không giúp đỡ nhà họ Tống.

Nếu không thì năm năm qua, nhà họ Tống đã lên tới đỉnh cao từ lâu rồi!

“Tống Huyền thế nào rồi?” Đường Hạo Tuấn ngả lưng ra sau, mười ngón tay bắt chéo đặt trên đùi, anh hỏi.

“Tống Huyền đã tỉnh lại rồi, tạm thời vẫn còn ở bệnh viện. Vết thương của cô ta rất nghiêm trọng.” Trình Hiệp ho nhẹ một tiếng rồi mới trả lời.

Đường Hạo Tuấn nhướng mày ra hiệu cho anh ta tiếp tục.

Bình Luận (0)
Comment