Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 419

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

CHƯƠNG 419

“Lâm Quốc Thần!” Tô Thu đỏ mặt tức tối gầm lên: “Sao anh có thể nói thế được, Huyền Nhi cũng là con gái anh mà, sao anh lại có thể ác đến vậy!”

Tống Vy đứng ở ngã rẽ nghe thấy câu nói ấy mà ngỡ ngàng, cô chết sững, miệng há to, điện thoại cũng rơi “cạch” xuống nền đất.

Cô vừa mới nghe được tin gì vậy? Tống Huyền… là con gái của Lâm Quốc Thần?

“Ai ở đằng đó thế?” Tiếng điện thoại di động của Tống Vy rơi xuống khiến Tô Thu và Lâm Quốc Thần giật thót.

Bọn họ cùng quay sang, nhìn về hướng mà âm thanh vừa phát ra, trông thấy được phần vạt áo lấp ló ở ngã rẽ thì mới nhận ra rằng cuộc đối thoại của họ từ nãy giờ đã bị người nọ nghe thấy hết, sắc mặt lập tức thoắt biến.

“Quốc Thần, làm sao đây, chắc chắn người đó nhận ra em nên mới cố tình nghe lén.” Tô Thu hốt hoảng kéo lấy tay áo của Lâm Quốc Thần.

Lâm Quốc Thần cũng lo sợ người kia sẽ lộ ra chuyện giữa mình và Tô Thu cho Tống Huy Khanh biết.

Dù hiện giờ Tống Huy Khanh có phá sản đi nữa thì “lạc đà gầy vẫn hơn con ngựa béo”, Lâm Quốc Thần chưa chắc đã đấu thắng.

Cho nên ông ta phải ngăn cản bằng được kẻ vừa nghe lén cuộc đối thoại của họ. Nếu có thể mua chuộc là tốt nhất, còn nếu không mua được, thế thì… Đôi mắt đầy sự tàn nhẫn của Lâm Quốc Thần nheo lại, ông ta hất tay Tô Thu ra, đi thẳng về chỗ ngã rẽ kia.

bên trong cánh cửa ngay hành lang thò ra, nhanh như chớp túm lấy tay cô kéo vào trong, đồng thời đóng sập cửa lại.

Tống Vy tưởng rằng mình bị bắt, đôi mắt hiện lên vẻ sợ hãi khốn cùng. Vừa định kêu to thành tiếng thì miệng cô bị một bàn tay bịt kín.

“Đừng la!” Giọng nói trầm ấm, nghiêm nghị vang lên sau lưng cô.

Khi nghe thấy âm thanh hết đỗi quen thuộc này, Tống Vy trợn tròn mắt, rồi lập tức bình tĩnh lại, vội vàng khẽ giọng ậm ừ, ra hiệu cho người đàn ông buông mình ra.

Người đàn ông vừa nghe đã hiểu, thả tay ra.

Tống Vy xoay người, trông thấy người cứu mình quả thực là Đường Hạo Tuấn, trái tim căng như dây đàn cuối cùng cũng trở về trạng thái cũ.

Cô vừa thở phào vừa trợn trừng mắt nhìn người đàn ông: “Tổng giám đốc Đường, anh dọa tôi chết mất.

Tôi còn tưởng mình bị bắt đến nơi rồi.”

Đường Hạo Tuấn nhếch đôi môi mỏng: “Em làm cái gì mà khiến cả đội bảo vệ đài truyền hình đều tập trung đi bắt em thế?”

Anh vừa gặp gỡ giám đốc đài truyền hình, đi ra từ thang máy riêng thì đã trông thấy tình cảnh cô bị truy đuổi, vậy là lập tức mở cửa một phòng làm việc không có người, đi vào trong cửa chờ cô chạy qua thì ra tay cứu.

Bình Luận (0)
Comment