Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 523

CHƯƠNG 523

Tống Vy lắc đầu: “Em cũng không biết, một lát nữa sẽ có kết quả thôi.”

Đường Hạo Tuấn khẽ gật đầu, ý nói mình đã biết rồi: “Vậy chúng ta đợi thêm lát nữa.”

Tống Vy “ừ” một tiếng, sau đó nhìn sang Lâm Giai Nhi ở bên cạnh: “Sao cô Lâm cũng ở đây vậy?”

“Tôi nghe nói Hạo Tuấn đến nên mới tới xem thử một chút. Cô Tống sẽ không để ý chứ?” Lâm Giai Nhi mỉm cười nói.

Ngoài miệng cô ta nói như vậy nhưng lại không hề có ý muốn buông cánh tay của Đường Hạo Tuấn ra, ngược lại còn khẽ kéo sát tay anh lại.

Tống Vy có thể nhìn ra Lâm Giai Nhi đang cố tình khiêu khích cô.

Quả nhiên những lời chúc phúc mà người phụ nữ này nói trong qua điện thoại lần trước đều là giả. Nếu cô ta thật sự buông tay thì hiện giờ cũng không giữ tay Đường Hạo Tuấn, diễu võ dương oai trước mặt cô, cố tình khiến cô ghen tuông.

Nhưng nếu người phụ nữ này đã đối xử với cô như vậy thì cũng đừng trách cô không nể nang.

Nghĩ đến đây, đôi môi đỏ của Tống Vy cong lên, giống như đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng đáp lại: “Đương nhiên là tôi để ý rồi.”

“Tôi biết ngay là cô Tống… Cái gì? Cô vừa nói gì cơ?” Vẻ mặt Lâm Giai Nhi thẫn thờ một lúc, sau đó cô ta mới nhận ra câu trả lời của Tống Vy không giống như những gì cô ta đã nghĩ.

Tống Vy nhìn vẻ mặt như nuốt phải ruồi của Lâm Giai Nhi, tâm trạng cô đột nhiên tốt hơn rất nhiều, cô vuốt tóc: “Tôi nói là tôi có để ý!”

Nói xong, ánh mắt cô liếc nhìn cánh tay họ đang ôm lấy nhau đầy ẩn ý.

Đường Hạo Tuấn lập tức hiểu ra, anh cau mày rút cánh tay lại.

Vòng tay tự nhiên trống rỗng, Lâm Giai Nhi vô thức kêu lên một tiếng: “Hạo Tuấn…”

Nhưng Đường Hạo Tuấn không hề để ý tới cô ta, anh nhìn Tống Vy rồi nói: “Xin lỗi em.”

Trước đây Lâm Giai Nhi thích ôm cánh tay anh, thời gian lâu dần anh cũng cảm thấy quen.

Vậy nên nhất thời anh không phản ứng kịp để đẩy cô ta ra.

“Không sao.” Tống Vy lắc đầu, lựa chọn tha thứ cho anh.

Vì cô hiểu anh, biết anh không hề cố ý.

Một giây sau, Tống Vy lại quay sang nhìn Lâm Giai Nhi: “Cô Lâm, xin cô nhớ rõ, hiện giờ Hạo Tuấn đã có bạn gái rồi, người đó chính là tôi. Cô biết anh ấy đến, muốn đến đây gặp cũng là chuyện bình thường. Tôi cũng không ngăn cản bởi vì đó là tự do của cô. Nhưng mà!”

Giọng nói của cô trở nên nặng nề hơn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp hơi nheo lại: “Tôi mong cô có thể giữ khoảng cách với anh ấy một chút, tốt nhất là không có những tiếp xúc cơ thể không cần thiết. Làm như vậy, chẳng những khiến người khác hiểu lầm mà tôi cũng không vui.

Cô Lâm, tôi hi vọng là cô hiểu.”

Nghe những lời tuyên bố chủ quyền của cô, khóe môi Đường Hạo Tuấn cong lên, rõ ràng là anh rất vui vì tính chiếm hữu của cô.

Nhưng Lâm Giai Nhi lại không vui, cô ta nhìn Đường Hạo Tuấn, thấy anh không những không nói giúp mình mà còn rất thích những gì Tống Vy nói, trong lòng cô ta vừa đau vừa hận. Nhưng bên ngoài cô ta vẫn miễn cưỡng nhếch môi, nở một nụ cười gượng gạo: “Tôi biết rồi, lần sau tôi sẽ chú ý hơn.”

“Vậy thì tốt.” Tống Vy mỉm cười đáp lại.

Lâm Giai Nhi cúi đầu, để người khác không nhìn thấy rõ biểu cảm trên gương mặt cô ta: “Hạo Tuấn, không làm phiền đến cậu và cô Tống nữa, tôi về trước đây.”

“Được.” Đường Hạo Tuấn gật đầu đồng ý.

Lâm Giai Nhi xoay người, đi từng bước về hướng ban nãy cô ta đến.

Bình Luận (0)
Comment