Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 536

CHƯƠNG 536

Tống Vy dở khóc dở cười đỡ trán: “Mẹ, mẹ đang nói gì thế, con là loại người gì chứ? Mẹ yên tâm đi, anh ấy rất quý Hải Dương và Dĩnh Nhi, xem chúng như con ruột vậy.”

“Thế à?” Lưu Mộng hài lòng gật đầu: “Nếu vậy thì tốt, con còn chưa nói với mẹ cậu ta là ai đâu?”

“Anh ấy…” Ánh mắt Tống Vy nhìn sang hướng khác: “Mẹ, con nói xong mẹ đừng tức giận nhé?”

“Tức giận?” Lưu Mộng nhíu mày.

Xem ra, người này là người bà biết, hơn nữa còn không thích cho lắm, nếu không thì Vy Vy cũng sẽ không bảo bà đừng tức giận.

Mà người phù hợp với hai điều này, chỉ là một người thôi, đó chính là…

“Không phải là Đường Hạo Tuấn đấy chứ?” Lưu Mộng nhìn chằm chằm Tống Vy.

Tống Vy không ngờ bà lại tự mình đoán ra được, ánh mắt thoáng hiện vẻ kinh ngạc.

Mà sự kinh ngạc này hoàn toàn bị Lưu Mộng bắt được, tức giận hít sâu một hơi: “Được lắm, đúng là cậu ta!”

Tống Vy xoay ngón tay: “Vâng, là anh ấy!”

“Vì sao?” Lưu Mộng xụ mặt xuống: “Tống Vy, lần trước, trước khi đi không phải mẹ đã dặn con đừng ở bên cậu ta rồi cơ mà? Mẹ biết con yêu cậu ta, nhưng con ở bên cậu ta sẽ gặp nguy hiểm, con quên hai lần trước con suýt chết rồi sao?”

“Con biết.” Tống Vy nhìn bà: “Nhưng người hại con đã bị bắt rồi.”

Nhưng còn một người khác vẫn đang ở trong bóng tối. Kẻ thiêu hủy kho hàng của cô, cho người bắt cóc cô vẫn chưa bị bắt, chỉ là không biết người này có phải người có tình cảm với Đường Hạo Tuấn hay không?

Có điều, chắc không phải đâu. Dù sao thì tỷ lệ hai người có tình cảm với anh đều đối phó cô là quá thấp, nên cô càng thiên về hướng kẻ trong bóng tối kia là kẻ thù của chính mình hơn. Chỉ không biết rốt cuộc kẻ đó là ai.

“Bị bắt rồi?” Lưu Mộng kinh ngạc chớp mắt.

Tống Vy vâng một tiếng: “Đúng vậy, cô ta tên là Trần Nhã Nhã, là con gái nhà họ Trần trước đây, giờ đã ở trong tù rồi.”

Lưu Mộng im lặng một lát, nhưng vẫn không tán đồng cô và Đường Hạo Tuấn ở bên nhau, mím môi nói: “Dù người hại con đã bị bắt rồi nhưng con và cậu ta vẫn không hợp. Cậu ta là chủ nhà họ Đường, thân phận hai đứa khác nhau, quan trọng hơn là, con còn có hai đứa con nữa, con thật sự cảm thấy cậu ta thật sự sẽ chấp nhận chúng sao? Hai đứa trẻ ở nhà họ Đường sẽ không xấu hổ sao?”

Tống Vy mỉm cười: “Mẹ, hai vấn đề mẹ nói đều không phải vấn đề.”

“Là sao?” Lưu Mộng nghi hoặc nhíu mày.

Tống Vy hít sâu một hơi, như thể đưa ra một quyết định gì đó, mấy giây sau, cô siết chặt tay lại, lấy hết can đảm trả lời: “Bởi vì anh ấy chính là ba ruột của Hải Dương và Dĩnh Nhi.”

“Cái gì?” Lưu Mộng bị sự thật này làm cho bất ngờ tới nỗi giọng nói trở nên sắc bén, há to miệng, một lúc lâu sau vẫn không khép lại được: “Cậu ta… cậu ta là ba ruột hai đứa trẻ?”

“Vâng.” Tống Vy gật đầu thật mạnh.

Lưu Mộng hít sâu một hơi, cố gắng khôi phục sự bình tĩnh của bản thân, trầm giọng hỏi: “Chuyện này rốt cuộc là sao?”

“Đều là duyên phận cả ạ.” Tống Vy cụp mắt cười, kể lại đêm trời xui đất khiến của cô và Đường Hạo Tuấn năm năm trước.

Lưu Mộng nghe xong, im lặng thật lâu, một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Tức là con cũng mới biết được tất cả chuyện này hai tháng trước?”

Bình Luận (0)
Comment