CHƯƠNG 552
“Không phải thì tốt.” Đường Hạo Minh cũng không nghi ngờ lời cô nói, nhìn chằm chằm bản đồ trên máy tính, nheo mắt nói: “Chuyện di chúc, cô nghe ngóng thế nào rồi?”
Tống Vy bỗng siết chặt điện thoại: “Chuyện di chúc… tôi vẫn chưa hỏi thăm.”
“Vẫn chưa hỏi à?” Đường Hạo Minh nhíu mày, rõ ràng đang bất mãn với câu trả lời của cô: “Lâu như vậy rồi, cô đang làm gì thế hả?”
Giọng điệu anh ta có chút sốt ruột, đồng thời cũng thể hiện ra được sự coi trọng của anh ta với bản di chúc.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống.
Xem ra, Đường Hạo Minh thật sự biết nội dung ông để lại trên di chúc rốt cuộc là gì.
“Giám đốc Đường, thật sự rất xin lỗi anh.” Tống Vy hít sâu một hơi: “Nhưng tôi cũng hết cách rồi, tôi không tìm được cơ hội nói chuyện di chúc với Hạo Tuấn. Nếu tôi tùy tiện hỏi, anh ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.”
Nghe vậy, Đường Hạo Minh cũng không thể phủ nhận, lời cô nói đúng là có lý.
Con người Đường Hạo Tuấn vốn đã đa nghi.
Nếu cô nói chuyện di chúc với Đường Hạo Tuấn, chắc chắn Đường Hạo Tuấn sẽ điều tra.
“Tôi biết rồi, lúc trước cô là người yêu Đường Hạo Tuấn, đúng là không có cơ hội để tiện ra tay, nhưng giờ hai người kết hôn rồi, cô cũng đã chuyển tới nhà Đường Hạo Tuấn, chắc sẽ có nhiều cơ hội hơn.” Ánh mắt Đường Hạo Minh lóe lên.
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuấn.
Đường Hạo Tuấn gật đầu với cô.
Tống Vy cắn môi: “Đúng, anh nói không sai. Tôi sẽ cố hết sức điều tra ra nơi ông giấu di chúc.”
“Thế thì tốt.” Đường Hạo Minh nhìn ngày tháng ở bên dưới góc phải máy tính, khóe miệng lạnh lùng cong lên: “Ban đầu tôi cho cô thời gian hai tháng, giờ vẫn còn một tháng. Nếu sau một tháng, cô vẫn chưa đưa di chúc cho tôi…”
“Anh muốn làm gì?” Tống Vy siết chặt điện thoại, cả người trở nên căng thẳng.
Đường Hạo Tuấn cũng nheo mắt lại, nắm chặt tay lái.
Giọng điệu Đường Hạo Minh thay đổi, đột nhiên bật cười: “Yên tâm, cô đừng căng thẳng như vậy, tôi chỉ dọa cô thôi.”
“Dọa tôi?” Tống Vy hừ lạnh một tiếng: “Giám đốc Đường, anh cảm thấy tôi sẽ tin lời anh sao?”
“Được rồi, tôi biết ngay là cô không tin mà.” Đường Hạo Minh buông con chuột trong tay ra, sau đó vẻ mặt lại trầm xuống: “Có điều, Vy Vy ạ, nếu trong lòng cô đã biết không phải tôi đang dọa, vậy thì cô nhất định đừng làm tôi thất vọng đó nhé, vì tôi không dám đảm bảo, không nhìn thấy di chúc thì tôi sẽ làm ra chuyện gì đâu.”
Dứt lời, anh ta tắt máy.
Tống Vy chỉ cảm thấy mệt mỏi, day trán rồi dựa vào ghế: “Anh ta đang uy hiếp em.”
“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn nhìn thẳng phía trước: “Yên tâm, anh sẽ không để anh ta có cơ hội đó đâu. Anh sẽ chặt đứt tay chân của anh ta trước khi anh ta ra tay.”
“Em tin anh.” Tống Vy mỉm cười, hơi hạ cửa sổ xuống, để gió lạnh phả vào mặt mình, sau đấy hỏi tiếp: “Rốt cuộc trên di chúc của ông nội anh có gì mà anh ta để ý như vậy?”
Đường Hạo Tuấn liếc nhìn cô, cũng không giấu cô, nói thẳng: “Là chứng cứ liên quan tới việc lật đổ nhà cả, nhưng chứng cứ cụ thể là gì thì anh cũng không biết.”