Đường Hạo Tuấn nâng tay không cắm kim xoa xoa huyệt thái dương, "Tôi cứu cô ta, không liên quan đến việc cô ta là
người của Đường Hạo Minh, mà bởi vì cô ta là nhân viên tập đoàn Đường thị, thân là ông chủ tôi có nghĩa vụ phụ trách an toàn của cô ta, ngoài ra, quan trọng nhất chính là cô ta đã từng cứu tôi, hai lần!"
Nghe vậy, Trình Hiệp há miệng một cái, nhất thời không phản đối.
Đúng vậy, lần đó nếu không phải Tống Vy kịp thời cứu tổng giám đốc bị chém bị thương, có thể tổng giám đốc đã sớm mất mạng!
Đường Hạo Tuấn để tay xuống, giọng ngưng trọng hỏi, "Chuyện tôi bị thương không tiết lộ ra ngoài chứ?" Nếu như bị Đường Hạo Minh biết anh bị thương, nhất định sẽ nghĩ đủ cách ngăn trở anh trở về nước.
Sau đó lấy lí do anh ở nước ngoài dưỡng thương, không cách nào quản lý tập đoàn, giựt dây đám người vốn không phục anh, phân quyền của anh!
Trình Hiệp hiển nhiên cũng biết Đường Hạo Tuấn đang băn khoăn cái gì, lắc đầu một cái trả lời: "Yên tâm đi tổng giám đốc, tôi kịp phong tỏa tin tức, Đường Hạo Minh còn chưa biết, nhưng chủ nhiệm Tống lại đang tra tung tích của ngài"
Lệ quang trong mắt Đường Hạo Tuấn chợt lóe, "Cô ta tra tôi làm gì?"
Trình Hiệp ném tăm bông vào thùng rác, "Cô ta thấy hôm qua ngài không trở về nước, lại không liên lạc được ngài, hẳn là lo lắng cho ngài, ngài có muốn gọi điện thoại cho cô ta?"
"Không cần!" Môi mỏng của Đường Hạo Tuấn mím lại.
Trình Hiệp cũng không khuyên, bưng ly nước ở đầu giường tới bên miệng anh.
Đường Hạo Tuấn khẽ ngẩng đầu, ngậm ống hút trong ly uống mấy hớp, thì khoát tay không uống nữa.
Trình Hiệp lấy ly nước đi, vừa để xuống, điện thoại vang lên.
"Tổng giám đốc, là quán thời trang bên kia gọi tới, có phải là vì chuyện động đất lần này.
Trình Hiệp lấy điện thoại ra nhìn một cái nói.
Đường Hạo Tuấn nhắm mắt lại, nhéo sống mũi, "Anh xử lý đi." "Vâng." Trình Hiệp đáp một tiếng, đi ra cửa.
Vừa mở cửa thì thấy Tống Vy đưa bác sĩ đi tới.
Tống Vy dừng bước lại hỏi, "Trợ lý Trình, anh phải đi sao?" Trình Hiệp đẩy mắt kiếng, "Không sai, có chuyện cần làm, tổng giám đốc phiền cô rồi." "Yên tâm đi, tôi sẽ chiếu cố tốt cho Đường tổng" Tống Vy gật đầu.
Trình Hiệp nói cám ơn, nhấc chân rời đi.
Tống Vy nhìn bóng lưng anh ta, có chút nghi ngờ nghiêng đầu một chút.
Kỳ quái, hai ngày nay không phải anh ta coi cô mắt không ra mắt, mũi không ra mũi sao? Sao bây giờ lại đổi thành thái độ khách khí trước kia rồi? Không nghĩ ra, Tống Vy cũng không suy nghĩ nhiều, đưa bác sĩ vào phòng bệnh.
Bác sĩ kiểm tra cho Đường Hạo Tuấn, đổi thuốc, rất nhanh đã đi, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Tống Vy và Đường Hạo Tuấn.
Tống Vy đứng ở bên giường bệnh anh, cảm kích nhìn anh, "Đường tổng, cám ơn anh cứu tôi"
Nếu không phải anh đẩy cô ra, cô cũn sẽ bị đèn thủy tinh đập trúng.
"Cô không cần phải cảm ơn tôi, không phải cô cũng đã cứu tôi sao, chúng ta huề nhau!" Đường Hạo Tuấn khẽ mở môi mỏng nói.
Rồi sau đó, dường như anh nghĩ tới điều gì, nhìn Tống Vy từ trên xuống dưới, "Đúng rồi, khi tôi đẩy cô ra lực không nhỏ, không làm cô bị thương chứ?"
"Không không." Tống Vy lắc đầu liên tục khoát tay trả lời, trong long chảy qua một dòng nước ấm.
Anh cũng đã bị thương không đứng dậy nổi, còn không quên quan tâm cô.
Thật là làm cho người ta không biết nói cái gì cho phải.
Nghe được Tống Vy nói cô không sao, Đường Hạo Tuấn hơi yên tâm, nhưng một giây sau lại thấy hai tay cô quấn vải thưa, chân mày cau lại, "Tay cô sao thế?"
"Anh nói cái này?" Tống Vy giang hai tay ra nhìn một chút, sau đó cười nói: "Lúc nhấc đèn thủy tinh trầy chút da, không có gì đáng ngại."
Chân mày Đường Hạo Tuấn dãn ra, "Vậy thì tốt!" Tống Vy để tay xuống.
Lúc này, một tiếng ục ục vang lên.
Sắc mặt Đường Hạo Tuần phút chốc trầm xuống.
Tống Vy nhìn dáng vẻ của anh, trong nháy mắt hiểu ra, cúi đầu cười một tiếng, "Đường tổng, anh chờ một lát, tôi đi ra ngoài mua chút đồ ăn cho anh."
Vừa nói, cô cầm ví tiền đi ra khỏi phòng bệnh.
Nửa giờ sau, Tống Vy xách đồ ăn trở lại.
Đường Hạo Tuần nhìn thấy là cháo trắng, cũng không ngại, cô đút một thìa, anh ăn một thìa.
Sau khi ăn xong một bát cháo, Tống Vy lại đưa mấy viên thuốc giảm đau cho Đường Hạo Tuấn.
Thuốc giảm đau có tác dụng phụ gây buồn ngủ, Đường Hạo Tuấn trong chốc lát đã ngủ rồi.
Sau khi Tống Vy kéo chăn cho anh, thì kéo ghế ngồi ở mép giường nhìn anh, ánh mắt dần dần trở nên mê ly phức tạp.
Đến bây giờ cô cũng không quên được cảnh anh vì cứu cô bị đèn thủy tinh đè hộc máu hôn mê.
Một khắc kia, trừ cảm giác tim ngừng đập ra, cô còn ý thức được một sự thật đáng sợ, đó chính là cô thích anh, cho nên khi anh khen cô, cô sẽ cảm thấy vui vẻ, khi anh dời khỏi nhà, mới cảm thấy mất mát!
"Hô..." Tống Vy thở dài, có chút thống khổ che mặt.
Cô cảm thấy cô rất bỉ ổi, chẳng những thích một người đàn ông có vị hôn thê, hơn nữa còn nuốt lời, bởi vì trước đây không lâu mới chắc chắn với Đường Hạo Minh nói không thích Đường Hạo Tuấn, nhưng bây giờ cô lại đánh mặt mình.
.
Nhưng cô đã quyết định, sẽ không nói tình cảm của cô ra để người khác biết, đến khi Dục Hỏa Trùng Sinh giành được thành công, cô sẽ rời khỏi tập đoàn Đường thị, rời khỏi Đường Hạo Tuấn, có lẽ cũng không được bao lâu, tình cảm với Đường Hạo Tuấn sẽ từ tư phai nhạt?
Nghĩ tới đây, Tống Vy khổ sở cười một tiếng, nằm ở mép giường ngủ mất.
Buổi tối, cô bị tiếng cuộc gọi video làm thức giấc.
Tống Dĩnh Nhi chu miệng nhỏ, "Mẹ, lúc nào mẹ về?"
Tống Vy ôn nhu nhìn con gái, "Có thể phải mấy ngày nữa, bên này mẹ xảy ra chút chuyện, tạm thời không về được, sao, nhớ mę?"
"Vâng, nhớ mẹ" Tống Dĩnh Nhi gật đầu nhỏ.
Bỗng nhiên, Tổng Hải Dương cướp điện thoại di động lại, trên mặt non nớt viết đầy thâm trầm, "Mẹ, đã xảy ra chuyện gì?"
Tống Vy nhìn Đường Hạo Tuần trên giường bệnh một cái, ánh mắt lóe lên, "Đương nhiên là chuyện làm ăn, trẻ con đừng hỏi quá nhiều."
Cô đã đồng ý với Trình Hiệp, không thể nói chuyện Đường Hạo Tuấn bị thương ra.
"Được rồi, không hỏi thì không hỏi!" Tống Hải Dương nhún vai một cái, rồi sau đó đột nhiên nói: "Đúng rồi mẹ, hôm nay lúc tan học, có một ông cụ ngăn con và Dĩnh Nhi"
"Ông cụ?" Tống Vy nhướng mày một cái, thần sắc nghiêm túc, "Ông cụ thể nào?" Tống Dĩnh Nhi vội vàng giơ tay nhỏ bé, "Mẹ, Dĩnh Nhi biết, dáng dấp công cụ rất hung dữ, chỗ này còn có một nốt ruồi." Cô bé chỉ cằm của mình.
Trong đầu Tống Vy lập tức xuất hiện một khuôn mặt.
Tống Huy Khanh, ba cô! Tay Tống Vy nắm điện thoại di động đột nhiên nắm chặt lại, môi đỏ mọng cũng mím thành một đường thẳng.
"Mẹ, mẹ sao thế?" Tổng Hải Dương nhìn ra cô không đúng, nhìn chằm chằm cô, ân cần hỏi.
Tống Vy hít sâu một cái, tạm thời bình tĩnh lại, "Mẹ không sao, bảo bối, ông ấy có làm gì các con không?" Tống Hải Dương và Tống Dĩnh Nhi đồng loạt lắc đầu.
"Không, chẳng qua là nhìn chúng con một lát rồi đi, cũng không nói lời nào." Tống Hải Dương trả lời.
Tống Vy thoáng thở phào nhẹ nhõm, nhưng không buông xuống cảnh giác.
Cô tuyệt đối không tin Tổng Huy Khanh chỉ muốn gặp cháu ngoại, ông ta cũng không có cảm tình gì với cô con gái ruột này, sao có thể có cảm tình với hai đứa con cô.
Cho nên bất kể mục đích lần này của Tống Huy Khanh là gì cũng không thể ở mẫu giáo này nữa.
Nghĩ vậy, Tống Vy chăm chú nhìn con gái trong video," Cục cưng, ngày mai các con cũng không cần đi mẫu giáo, mẹ sẽ gọi điện thoại cho cô giáo xin nghỉ, chờ sau khi trở về mẹ chuyển trường cho các con."
"Tại sao vậy mẹ?" Tống Dĩnh Nhi nghi ngờ nháy mắt một cái.
Tống Hải Dương lại đoán được cái gì, sờ cằm hỏi, "Là bởi vì ông cụ kia sao, mẹ, rốt cuộc ông ta là ai?"