CHƯƠNG 620
Đường Hạo Tuấn không biết Lâm Giai Nhi đang suy nghĩ gì, anh nhìn Tống Vy đáp: “Đương nhiên là cần rồi. Anh tin đây sẽ không phải là cái cúp cuối cùng.”
“Tôi cũng tin cậu Hải Dương.” Dì Vương nhận lấy cái cúp, dáng vẻ như hiếm khi gặp được: “Được rồi, lát nữa tôi sẽ thu dọn. Cậu Hải Dương giỏi quá!”
Tống Hải Dương đáp lại bằng một nụ cười: “Cảm ơn bà Vương đã khen cháu! Cảm ơn ba ạ!”
“Không có gì. Ba đang chờ con lấp đầy phòng trưng bày trong tương lai đấy.” Đường Hạo Tuấn nghiêm túc nhìn cậu bé.
Tống Hải Dương nhìn vào ánh mắt của anh, cậu bé cũng nghiêm túc gật đầu: “Ba yên tâm, con sẽ không để ba thất vọng đâu.”
Đường Hạo Tuấn hài lòng dời mắt đi chỗ khác.
Thấy vậy, Tống Vy cũng không nói gì nữa, cô chỉ mỉm cười rồi đi vào cùng hai ba con.
Nếu Đường Hạo Tuấn đã tin tưởng vào con trai như thế thì con trai cũng sẽ không để anh thất vọng.
Vậy thì cô còn để ý làm gì.
Lúc này Lâm Giai Nhi lại mở miệng: “Cháu tên là Hải Dương phải không? Cháu giỏi quá, còn bé như vậy mà đã…”
Tống Hải Dương ngẩng đầu nhìn Lâm Giai Nhi, ngắt lời cô ta: “Cô Lâm, có phải tính cô rất hay quên không?”
“Hải Dương, con nói cái gì vậy?” Tống Vy mím môi, nghiêm nghị quát lớn.
Đường Hạo Tuấn cũng nhướng mày, không biết tại sao thằng nhóc này lại nói là Lâm Giai Nhi hay quên.
Khóe miệng Lâm Giai Nhi hơi giật, tức giận muốn đánh người, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười tươi, hơi cúi xuống, chống hai tay lên đầu gối, nhìn chằm chằm Tống Hải Dương: “Anh bạn nhỏ, sao cháu lại nói như vậy?”
“Tại sao à?” Tống Hải Dương nghiêng đầu: “Bởi vì cô Lâm ngốc quá! Lúc nãy, ba đã gọi tên cháu rồi mà cô còn hỏi cháu có phải là Hải Dương không. Chẳng phải hay quên thì là gì? Hơn nữa, đâu phải cô Lâm mới gặp cháu và Dĩnh Nhi lần đầu tiên đâu. Tại sao lại giả vờ không biết chúng cháu thế?”
“Cô…” Lâm Giai Nhi như bị nghẹn, ấm ức cúi đầu xuống: “Không phải. Cô không giả vờ, cô chỉ muốn hòa đồng với mọi người thôi…”
“Được rồi.” Đường Hạo Tuấn đứng lên, anh cũng biết Lâm Giai Nhi đã từng gặp hai đứa trẻ ở bệnh viện, không thể nào lại không biết chúng.
Mặc dù không biết tại sao cô ta lại giả vờ như không quen biết, nhưng dù vậy, anh cũng phải đứng ra bảo vệ thể diện cho cô ta, không thể để chuyện trở nên quá khó coi.
“Không nói những chuyện này nữa, tôi đưa cậu đi xem phòng.” Đường Hạo Tuấn nhìn Lâm Giai Nhi nói.
Lâm Giai Nhi rưng rưng gật đầu: “Được.”
Hai người lên lầu.
Tống Hải Dương nhếch miệng: “Mẹ, cô ta đúng là giỏi giả vờ.”
“Con biết là được rồi. Sau này không được nói như vậy nữa! Đừng làm người ta tức lên, rủi lại có mệnh hệ nào.” Tống Vy bóp mặt cậu bé.
Tống Hải Dương hừ mũi, coi như đã đồng ý.
“Được rồi, hai con về phòng chơi đi.” Tống Vy vỗ vào bả vai nhỏ của cậu bé.
Tống Hải Dương kéo Tống Dĩnh Nhi đang gặm táo nhảy nhót đi về phòng.
Đường Hạo Tuấn không ở trên lầu bao lâu, một lúc sau anh đã đi xuống.