Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 641.6 - Chương 641.642

CHƯƠNG 641

“Trùng hợp?” Tống Vy sửng sốt, sau đó hỏi: “Ông xã, không phải anh cũng nhận mối làm ăn giống em đấy chứ?”

Tập đoàn Đường Thị tập trung vào các mặt hàng xa xỉ, danh tiếng liên quan đến quần áo, giày dép, túi xách, đồ trang điểm, đồ trang sức,… Không có gì ngạc nhiên nếu họ có mối hợp tác với giới quý tộc.

“Không.” Đường Hạo Tuấn lắc đầu: “Nước đó có mỏ kim cương. Anh định đích thân đi một chuyến, mua một mỏ kim cương thôi.”

“Thế à.” Tống Vy gật đầu: “Vậy anh định lúc nào đi?”

“Tuần sau, còn em thì sao?” Đường Hạo Tuấn quay đầu nhìn cô khi dừng lại ở cột đèn giao thông.

Tống Vy nhún vai: “Em cũng chưa biết, còn phải tùy thuộc vào ý của nhà thiết kế Trần nữa.”

Dù sao thì mối làm ăn này cũng là do Trần Châu Ánh kết nối với bên hoàng gia, khi nào đi cũng là do Trần Châu Ánh quyết.

Đường Hạo Tuấn trầm tư vài giây: “Dù em đi vào lúc nào thì anh cũng sẽ thu xếp máy bay đưa hai người đi.”

“Vâng.” Tống Vy không từ chối, cười đồng ý.

Sau khi đón bọn trẻ xong, cả nhà bốn người trở lại biệt thự.

Vừa xuống xe, Tống Vy đã nhìn thấy một nhóm người mặc quần áo lao động đi ra từ biệt thự.

Tống Dĩnh Nhi kéo tay áo cô: “Mẹ, họ là ai thế?”

Tống Vy nhìn dòng chữ “Cửa hàng nhạc cụ Vienna” trên quần áo của một người, lập tức đoán được thân phận của họ.

Nhưng trước khi cô kịp nói với con gái thì Tống Hải Dương đã nói trước: “Là đàn piano.”

“Không sai.” Tống Vy gật đầu.

Hai mắt Tống Dĩnh Nhi sáng lên: “Piano sao?”

Tống Vy nhìn thấy ánh sáng trong mắt con gái, sờ đầu cô bé: “Con thích piano à?”

“Vâng, con thích, con rất thích.” Tống Dĩnh Nhi hào hứng khoa tay múa chân: “Con thấy một chị gái chơi piano trên ti vi rồi. Đẹp lắm mẹ ạ! Con cũng muốn chơi piano và trở nên xinh đẹp giống như chị gái đó.”

Trong lúc nói chuyện, cô bé vội nũng nịu đong đưa tay Tống Vy, sợ Tống Vy sẽ từ chối.

Đây là lần đầu tiên cô thấy con gái mình hứng thú với một việc nào đó như vậy.

Trong hai đứa thì chỉ có Dĩnh Nhi là đứa lười biếng hơn, không có sở thích nào khiến cô luôn đau đầu.

Không ngờ con gái cô lại thích piano.

Các bạn chọn truyen1. one đọc để ủng hộ team ra chương mới nhé!

Nếu đã thế thì đương nhiên cô sẽ không để con gái mình thất vọng.

Tống Vy vừa muốn nói gì đó thì Đường Hạo Tuấn đã đi cất xe xong quay lại, thấy hai mẹ con không đi vào mà đứng ở cửa, anh nhướng mày hỏi: “Đang làm gì vậy?”

“Ba.” Tống Dĩnh Nhi buông tay Tống Vy ra, chạy tới chỗ Đường Hạo Tuấn.

Đường Hạo Tuấn bế cô bé lên: “Làm sao vậy?”

“Ba, ba mua đàn piano à?” Tống Dĩnh Nhi nhìn anh bằng đôi mắt sáng long lanh.

Đường Hạo Tuấn kinh ngạc mất một giây, sau đó nâng lên cằm cô bé lên: “Làm sao mấy mẹ con biết?”

“Con nhìn thấy, người mang đàn đến vừa rời đi xong.” Tống Hải Dương khoanh cánh tay nhỏ bé của mình lại rồi đáp lời anh.

Tống Vy cũng hỏi: “Ông xã, sao đột nhiên anh lại mua đàn vậy?”

“Anh mua cho Giai Nhi.” Đường Hạo Tuấn trả lời: “Anh đã đặt trước hai tháng rồi.”


CHƯƠNG 642

Nghe vậy, Tống Vy hơi mím môi đỏ: “Chà, không ngờ cô Lâm lại thích đàn đấy?”

“Cô ấy đã chơi piano từ khi còn học tiểu học rồi. Nếu không phải do vụ tai nạn xe hơi năm đó thì có lẽ cô ấy đã bước lên Hội trường Vàng ở Vienna lâu rồi.” Đường Hạo Tuấn vuốt tóc Tống Dĩnh Nhi nói.

Tống Vy không ngờ anh lại đánh giá Lâm Giai Nhi cao như vậy.

Vậy thì hẳn là thiên phú của Lâm Giai Nhi về piano không có gì sánh bằng rồi.

Nghe tin đàn piano được mua cho cô Lâm mà mình không thích, Tống Dĩnh Nhi đang trong vòng tay Đường Hạo Tuấn lập tức cảm thấy không vui.

Sau đó cô bé ôm cổ Đường Hạo Tuấn, làm nũng nói: “Ba, Dĩnh Nhi cũng muốn có một cây đàn piano, ba có thể cho Dĩnh Nhi đàn piano, không cho cô Lâm được không?”

“Dĩnh Nhi!” Trước khi Đường Hạo Tuấn kịp lên tiếng thì Tống Vy đã đã giận tái mặt quát lớn.

Tống Dĩnh Nhi ấm ức quay lại nhìn cô: “Mẹ, tại sao mẹ lại hung dữ với con?”

“Đó là cây đàn piano của cô Lâm, ai bảo con tranh?” Tống Vy bước tới, bế cô bé khỏi vòng tay của Đường Hạo Tuấn.

Đôi mắt Tống Dĩnh Nhi đỏ hoe: “Nhưng… nhưng Dĩnh Nhi cũng thích piano mà.”

“Con thích đàn piano thì mẹ mua cho con. Con đi giành đồ của người khác không phải là hành vi tốt, con biết không?” Tống Vy ngồi xổm người xuống, nghiêm khắc giảng dạy đạo lý cho cô bé.

Tống Dĩnh Nhi cắn môi: “Con biết, nhưng con không thích nhìn cây đàn ba mua rơi vào tay cô Lâm.”

Lời này vừa thốt ra, Tống Vy đột nhiên lại không biết nên nói gì.

Cô biết hai đứa bé không thích Lâm Giai Nhi, nhưng cô không ngờ rằng chúng lại không thích đến mức này.

Đường Hạo Tuấn tặng quà cho Lâm Giai Nhi chúng cũng sẽ không vui.

“Hạo Tuấn, xin lỗi, con bé…”

Tống Vy đứng dậy, xoa lông mày định xin lỗi Đường Hạo Tuấn, muốn nói con gái mình không cố ý.

Nhưng cô chưa kịp nói xong thì Đường Hạo Tuấn đã giơ tay ngăn cô lại.

Anh ngồi xổm xuống, đặt hai tay lên vai Tống Dĩnh Nhi, kéo thẳng người Tống Dĩnh Nhi, nhìn thẳng vào mắt cô bé.

Đáng lý ra, khi đối mặt với một đứa trẻ mạnh mẽ và có tính chiếm hữu cao như vậy, anh phải thấy chán ghét mới đúng.

Nhưng đối mặt với hai đứa trẻ trước mặt, anh lại không thể ghét nổi. Cho dù trên mặt chúng viết rõ chữ không thích Lâm Giai Nhi, ý muốn đuổi Lâm Giai Nhi ra khỏi biệt thự rất rõ ràng, nhưng anh cũng không thấy đáng ghét.

Đường Hạo Tuấn không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, cũng không muốn biết, anh nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ với đôi mắt đỏ hoe trước mặt, nhẹ giọng nói: “Con muốn đàn piano thật sao?”

Tống Vy và Tống Hải Dương đều nghĩ rằng Đường Hạo Tuấn sẽ hung dữ với Dĩnh Nhi, nhưng khi nhìn thấy cảnh này hai người lập tức cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tống Dĩnh Nhi gật đầu liên tục: “Con muốn ạ.”

“Nhưng ba đã hứa tặng cây đàn piano này cho người khác từ lâu rồi, ba không thể đưa cho con được, nhưng ba có thể tặng cho con một cây đàn tốt hơn được không?” Đường Hạo Tuấn giơ ngón tay cái lau nước mắt cho cô con gái nhỏ của mình.

Khuôn mặt cô bé lập tức nở nụ cười vui mừng: “Thật không ba?”

“Thật!” Đường Hạo Tuấn gật đầu.

Bình Luận (0)
Comment