Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 663

CHƯƠNG 663

Đúng lúc, một bóng dáng cao lớn bước ra từ chỗ khác: “Cô ấy không sợ, vì cô ấy chính là vợ của Hạo Tuấn.”

Người tới là Đường Hạo Minh.

Mạc Vân cũng nhận ra, khi nghe anh ta nói như vậy thì không dám tin há to mồm: “Sao có thể có chuyện đó? Sao cô ta có thể là vợ của anh Hạo Tuấn?”

Cô ta chỉ vào Tống Vy, ngón tay còn đang run rẩy, làm thế nào cũng không tin được sự thật này.

Có điều, lời này do Đường Hạo Minh nói ra. Cô ta bắt buộc phải tin điều đó.

“Cô ấy quả thật là vợ của Hạo Tuấn.” Đường Hạo Minh sờ cằm, thích thú nhìn Mạc Vân bị đả kích.

Miệng Mạc Vân mấp máy, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thốt ra được. Sau khi ghen tị liếc nhìn Tống Vy, cô ta giậm chân một cái rồi chạy đi.

Hiển nhiên là bị kết quả này đả kích, không còn mặt mũi nào ở lại nữa.

Mạc Vân đi rồi, chỉ còn hai người Tống Vy và Đường Hạo Minh ở chỗ này.

Tống Vy nhìn về phía anh ta: “Giám đốc Đường, sao anh lại ở đây?”

“Tổng bộ thông báo họp các công ty con nên tôi mới đến đây, nhưng nội dung cuộc họp lại không liên quan tới công ty con do tôi quản lý cho lắm, thế là tôi bèn ra ngoài đi dạo một chút, tình cờ trông thấy màn kịch hay của cô và Mạc Vân.” Đường Hạo Minh đút tay vào túi quần, nói với vẻ cà lơ phất phơ.

Tống Vy chợt nâng cằm lên: “Thế à? Vậy tôi đi trước.”

“Đừng vội chứ.” Đường Hạo Minh vượt lên trước một bước, ngăn ở trước mặt Tống Vy: “Chúng ta đã lâu không gặp, vừa gặp cô đã bỏ đi, thế này thật sự khiến tôi đau lòng đấy!”

Khi nói chuyện, anh ta duỗi tay muốn chạm vào tóc Tống Vy.

Con ngươi Tống Vy co rụt lại, nét mặt tràn đầy vẻ cảnh giác lùi về sau né tránh anh ta, đồng thời lạnh lùng nói: “Giám đốc Đường, tôi là vợ của Hạo Tuấn, cũng là em dâu của anh, xin anh hãy tự trọng.”

Vừa duỗi tay ra, Đường Hạo Minh chậc một tiếng, tiếc nuối rút tay về.

Tống Vy thấy anh ta không làm loạn nữa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: “Giám đốc Đường có chuyện gì không?”

“Tôi tìm cô ngoài vấn đề di chúc ra thì còn có chuyện gì khác chứ? Tất nhiên, nếu cô muốn có gì đó với tôi, cũng không phải không thể.” Đường Hạo Minh cười tủm tỉm nói.

Đôi mi thanh tú của Tống Vy nhíu chặt lại, giả vờ không nghe thấy lời trêu ghẹo của anh ta, chỉ thờ ơ mở miệng: “Vẫn chưa có tin tức của bản di chúc.”

Nghe vậy, nét mặt Đường Hạo Minh tối sầm xuống: “Nửa tháng nữa là kỳ hạn cuối cùng. Nửa tháng nay rốt cuộc cô đang làm gì mà mãi không có tin tức của bản di chúc vậy? Tống Vy, chẳng lẽ cô đang chơi đùa tôi đấy à?”

Anh ta nheo mắt nhìn cô bằng ánh mắt tàn nhẫn.

Trong lòng Tống Vy rất căng thẳng, nhưng vì không để anh ta nhìn ra sơ hở, cô véo lòng bàn tay ép mình phải bình tĩnh trả lời: “Tôi không chơi đùa anh. Tôi đã từng thăm dò Hạo Tuấn rồi, hỏi lúc ông nội còn sống có để lại cho anh ấy thứ gì đó không, anh ấy nói không có.”

“Thật sao?” Đường Hạo Minh vẫn nhìn cô chằm chằm, rõ ràng không tin lời cô nói.

Tống Vy thầm hít sâu một hơi: “Đúng vậy, nên tôi nghĩ có lẽ Hạo Tuấn không biết tung tích của bản di chúc đâu, dù sao anh cũng là người cuối cùng biết sự tồn tại của di chúc mà, không phải sao?”

Đường Hạo Minh không lên tiếng.

Anh ta thừa nhận, lúc đầu tất cả người nhà họ Đường đều không biết về sự tồn tại của bản di chúc. Anh ta cũng tình cờ mới biết được.

Bình Luận (0)
Comment