CHƯƠNG 691
Giang Hạ hít sâu một hơi, kiềm chế cảm giác muốn rơi nước mắt, cố nở nụ cười: “Vì tớ thấy mệt rồi. Tớ yêu anh ấy mười mấy năm, yêu đến thương tích đầy người, đến cả tôn nghiêm cũng sắp không còn. Tớ cảm thấy tớ không thể chịu nổi nữa rồi.”
Nói đến đây, cô ấy bỗng quay sang, đôi mắt đỏ hoe nhìn Tống Vy: “Giờ tớ đã thấy rõ là Kiều Phàm sẽ không chấp nhận tớ rồi. Anh ấy có thể yêu bất cứ người phụ nữ nào nhưng sẽ không yêu tớ. Vậy nên tớ sẽ từ bỏ thôi.”
Tống Vy mở miệng, định khuyên cô ấy nhưng lại không biết phải khuyên thế nào cả.
Yêu mười mấy năm rồi, bây giờ lại từ bỏ thì thật sự rất đáng tiếc.
Nhưng nếu không từ bỏ thì làm gì được đây, chỉ biết chờ đợi mù quáng, chờ đợi một cái kết mà không biết có kết quả không.
Nhỡ đâu đến cuối cùng vẫn không có kết quả, lúc ấy thì thanh xuân của Giang Hạ cũng đã trôi qua mất rồi.
Vì vậy, cô cảm thấy mình không nên khuyên gì nữa.
Nếu Giang Hạ vẫn kiên trì thì cũng chỉ chịu tổn thương mà thôi. Bây giờ từ bỏ, có lẽ sẽ là một quyết định đúng đắn cũng nên.
“Cậu quyết thật chưa?” Tống Vy nhìn thẳng Giang Hạ hỏi.
Ánh mắt Giang Hạ thoáng động một cái, do dự hai giây, cuối cùng vẫn gật đầu: “Quyết rồi.”
“Cũng được thôi, cậu vẫn luôn đắm chìm trong tình cảm với Kiều Phàm nên không thấy được thế giới bên ngoài. Thật ra thế giới ngoài kia vẫn còn có rất nhiều người đàn ông ưu tú mà. Giang Hạ à, cậu có thể thử đi tiếp xúc chút xem.” Tống Vy vỗ vai cô ấy, khích lệ.
Giang Hạ cười: “Cậu nói đúng, tớ không thể chết dí trên một cái cây mãi được. Từ nay về sau, tớ phải đi ra ngoài, đi gặp gỡ nhiều người đàn ông hơn, tìm một người ưu tú hơn Kiều Phàm, đối xử thật tốt với tớ. Tớ không tin, chẳng lẽ không phải anh ta thì không được chắc?”
Nói xong, cô ấy đột nhiên đứng dậy, bưng một ly sâm panh giơ lên cao, sau đó dưới linh cảm xấu của Tống Vy, hét to: “Kiều Phàm, tôi từ bỏ anh rồi, tôi không cần anh nữa!”
Hét xong, dưới mấy chục con mắt đang nhìn chằm chằm, cô ấy ngửa đầu uống hết ly rượu.
Vì uống nhanh quá nên cô ấy bị sặc, đỏ bừng cả mặt.
Tống Vy thấy ánh mắt xem trò vui của những người xung quanh, đau đầu mà đứng dậy, vội vàng đỡ cô ấy đi vào phòng vệ sinh.
Trong một phòng nghỉ ở tầng hai của yến tiệc, Kiều Phàm nhìn bóng hai người rời đi, khuôn mặt dịu dàng bình thường lại lạnh như băng, không có biểu cảm gì.
Lúc này, một người đàn ông trung niên đi đến, đưa cho anh ta một ly rượu: “Kiều Phàm à, cái tên Kiều Phàm mà cô gái dưới tầng kia vừa nói hình như là cậu đúng không?”
Kiều Phàm nhận lấy ly rượu, cười nói: “Ông Peter lại nói đùa rồi, tôi cũng không biết cô gái kia là ai cả.”
“Vậy hả?” Người đàn ông trung niên ngạc nhiên.
Kiều Phàm chủ động cụng ly với ông ta: “Đúng vậy, có lẽ là trùng tên thôi. Được rồi, bác sĩ Peter, ông cứ từ từ tận hưởng nhé, tôi về nghỉ trước đây. Cuộc phẫu thuật ngày mai sẽ tiến hành đúng giờ.”
Nói xong, anh ta nhấp một ngụm rượu rồi đứng lên, đút tay vào túi quần, đi qua người đàn ông trung niên kia rồi ra khỏi phòng nghỉ.
Vừa ra ngoài, biểu cảm trên mặt anh ta lại biến mất lần nữa, chỉ còn lại sự lạnh lùng.
Từ bỏ anh ta, không cần anh ta nữa?