Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 727

CHƯƠNG 727

Đường Hạo Minh đang tựa người trên vách đá, hai mắt nhắm chặt, cơ thể cũng run lên vì lạnh, lại cộng thêm cơn đau do cái chân gãy và cánh tay gây ra, càng khiến cho anh ta chịu đựng sự hành hạ gấp đôi.

Cho nên lúc này, sắc mặt anh ta trắng như tờ giấy, bờ môi cũng tái nhợt.

Trông thấy bộ dạng này của anh ta, Tống Vy thầm rủa một câu đáng đời, nhưng đồng thời cũng sợ anh ta chết, nên nhanh chóng đi đốt lửa.

Tuy nhiên, quá trình nhóm lửa không mấy thuận lợi, cô đã châm rất nhiều lần mà không lên lửa.

Cũng may, trong hang núi có một ít lá khô rụng bị gió thổi đến từ trước, cô dùng chỗ lá này làm mồi nhóm lửa, cuối cùng cũng đã nhóm lửa thành công.

Tống Vy bỏ hết củi vào, chẳng mấy chốc, đống lửa đã bùng lên, thời gian dần trôi qua, nhiệt độ trong hang núi tăng dần, không còn lạnh như trước nữa.

Tống Vy nhanh chóng cởi áo khoác của mình ra, gác trên lửa, định hơ cho khô, còn về chỗ quần áo vẫn đang mặc trên người dù vẫn ẩm ướt nhưng cô cũng không còn cách nào, chỉ có thể để nhiệt độ cơ thể tự hong khô quần áo.

Ngồi sửa ấm một lúc, Tống Vy cảm thấy quần áo đã hơ gần khô, lúc này cô mới để quần áo qua một bên, đi đến trước mặt Đường Hạo Minh.

“Tỉnh lại đi.” Tống Vy khẽ đẩy nhẹ Đường Hạo Minh.

Đường Hạo Minh mở mắt ra, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ lấm lem cùng mái tóc rối bời của cô, trong mắt thoáng hiện vẻ ghét bỏ.

Tống Vy thấy thế liền tức giận, rất muốn tát cho anh ta một cái.

Cô không cần soi gương cũng biết giờ phút này hình tượng của mình chắc chắn rất khó coi, nhưng bản thân anh ta cũng như thế mà, lại còn chê cô làm bẩn mắt anh ta.

“Này, anh cởi áo khoác trên người anh ra đi, để bên cạnh đống lửa hơ một lúc cho khô.”

Đường Hạo Minh cười tủm tỉm nhìn cô: “Cô nghĩ tôi như thế này rồi thì còn có thể làm được chắc?”

Tống Vy nghẹn lời, lúc này cô mới nhớ ra hai cánh tay của anh ta bị trật khớp, hoàn toàn không thể làm được.

“Vậy nên cô cởi ra cho tôi đi!” Đường Hạo Minh nói.

Tống Vy nhíu mày lại, vừa định nói vậy thì thôi đi, cứ để ở trên người anh để nó tự khô là được rồi.

Đường Hạo Minh lại mở miệng nói: “Tôi là do cô cứu về, cô đã cứu sống tôi thì phải chịu trách nhiệm đến cùng, nếu không thì chẳng thà đừng cứu, cô thấy có đúng không.”

“Anh…” Tống Vy bị anh ta chọc tức tới nỗi mặt đỏ bừng bừng.

Đường Hạo Minh nhìn dáng vẻ tức tốc thở phì phò của cô, đôi mắt không đeo kính áp tròng thoáng hiện nét cười.

Nét cười này khiến Tống Vy giật mình.

Cô đã từng thấy nụ cười của anh ta, nhưng đều là những nụ cười giả dối, nụ cười tính toán, nụ cười lạnh lẽo.

Nhưng nụ cười lần này lại là nụ cười chân thành thực sự.

Tống Vy cũng không truy xét xem Đường Hạo Minh đang cười cái gì, cuối cùng cô vẫn cam chịu số phận cởi áo khoác cho anh ta, để qua một bên hơ cho khô.

Nhưng vẫn chưa xong, cô lại tháo cà vạt của anh ta xuống, dưới cái nhìn chăm chú đầy nghi ngờ, cô đặt cà vạt lên rìa tảng đá nhọn để mài, sau khi mài được một chỗ rách nhỏ, cô lại xé cà vạt ra.

Tống Vy xé cà vạt thành mấy sợi, để từng cái trên mặt đất, cầm mấy cành cây dài gần bằng nhau, rồi lại để mấy cây gỗ chắc chắn xuống đất.

Đường Hạo Minh khó hiểu hỏi: “Cô làm gì vậy?”

Bình Luận (0)
Comment