CHƯƠNG 732
Vẻ ngạc nhiên chợt thoáng hiện trong mắt Đường Hạo Minh.
Không ngờ Đường Hạo Tuấn lại có thể nhanh chóng tìm được nơi anh ta và Tống Vy từng ở nhanh như vậy.
May mà cả hai người họ đã rời đi trước một bước, nếu không bây giờ anh ta chắc chắn đã bị bắt.
“Hóa ra là vậy.” Đường Hạo Minh lại mỉm cười: “Cậu nói rất đúng, quả thật cô ấy vẫn chưa chết.”
“Cô ấy đang ở đâu?” Đường Hạo Tuấn lại hỏi một lần nữa.
Anh ta phá lên cười: “Cậu cứ yên tâm, cô ấy rất khỏe, cô ấy đang ở nhờ nhà một gia đình nông dân, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cậu. Được rồi, tôi cúp máy trước đây.”
Nói xong, Đường Hạo Minh để vệ sĩ mới thuê lấy điện thoại bên tai mình xuống, sau đó bẻ gãy điện thoại rồi để người đó gửi địa chỉ của Tống Vy qua đó.
Anh ta làm xong hết thảy những chuyện này, ngồi lên xe lăn để vệ sĩ đẩy vào nhà ga.
Ở đu bên kia, Đường Hạo Tuấn nhìn địa chỉ trên điện thoại, ánh mắt u ám không rõ.
Trình Hiệp đứng bên cạnh anh: “Tổng giám đốc, lẽ nào Đường Hạo Minh cố tình gọi điện thoại tới nói cho anh biết tung tích của mợ chủ hả?”
Đường Hạo Tuấn gật đầu.
Trình Hiệp ngạc nhiên đẩy mắt kính: “Việc này không phù hợp với phong cách làm việc của anh ta, anh ta vừa bắt cóc mợ chủ, còn ép cô ấy nhảy xuống vực, bây giờ lại gửi địa chỉ của cô ấy cho chúng ta, liệu có bẫy rập gì đó hay không?”
“Mặc kệ có phải là bẫy hay không, tôi cũng phải đi.” Đường Hạo Tuấn đưa trả điện thoại cho anh ta.
Dù thế nào đi chăng nữa, anh cũng muốn cứu được Tống Vy ra.
Trình Hiệp biết mình không khuyên được anh, cũng không định thuyết phục nữa, chỉ kêu người của đội tìm kiếm chuẩn bị sẵn sàng, lát nữa lựa đúng thời cơ bắt lấy Đường Hạo Minh rồi cứu người.
Cả đoàn người chạy vội tới địa chỉ Đường Hạo Minh cung cấp.
Chẳng mấy chốc, họ đã tới nơi.
Người phụ nữ trung niên nhìn thấy cả đoàn người kéo tới thì có hơi sợ hãi, nhưng vẫn lấy hết can đảm bước tới hỏi: “Các anh là người đến tìm cô Tống Vy đúng không?”
“Mợ chủ thật sự ở đây sao?” Trình Hiệp kinh ngạc thốt lên.
Đường Hạo Tuấn siết chặt hai nắm tay: “Cô ấy đâu rồi?”
“Ở trong nhà.” Người phụ nữ trung niên chỉ vào trong nhà.
Đường Hạo Tuấn không rảnh lo lắng liệu bên trong có bẫy hay không, anh lao thẳng vào trong phòng.
Trình Hiệp lo lắng cho sự an toàn của anh, cũng vội vàng qua đó.
Vừa bước vào phòng, Đường Hạo Tuấn đã nhìn thấy Tống Vy đang nằm trên chiếc ghế sô pha hơi cũ kỹ, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, đang nhắm mắt hôn mê.
Đôi chân dài sải bước, thoáng cái đã đến trước sô pha, trực tiếp ôm người phụ nữ đang nằm trên đó lên, đầu ghé sát vào trước ngực, sau khi nghe thấy tiếng tim đập trong lồng ngực của cô, cơ thể căng cứng của anh mới thả lỏng.
Sau đó anh anh lại vùi đầu vào hõm vai cô, ôm chặt lấy Tống Vy vào trong lòng.
Cô dựa vào trong lòng anh không hề động đậy, còn thân mình của Đường Hạo Tuấn lại khẽ run lên.
Trình Hiệp cảm nhận được nỗi sợ hãi của anh, trong lòng tỏ ra khá kinh ngạc.
Tổng giám đốc thật sự sợ hãi liệu có phải mợ chủ đang ở trước mặt mình hay không?
Có thể thấy tình yêu này sâu đậm đến mức nào!