CHƯƠNG 760
“Vy Vy, ông xã cậu tới rồi kìa.” Trần Châu Ánh đẩy đẩy Tống Vy, cười ái muội.
Tống Vy buồn cười nhìn cô ấy: “Tới nước ngoài thi đấu thật tốt, tháng sau tớ cũng phải ra nước ngoài thi đấu, có lẽ còn có thể gặp mặt đấy.”
“Nhất định có thể, tớ nghe giáo viên của tớ nói, cuộc thi quốc tế trong giới thiết kế thời trang của cậu, vòng chung kết có liên kết với cuộc thi thiết kế trang sức của chúng tớ. Chỉ cần chúng ta đều thuận lợi tiến vào chung kết, nhất định có thể gặp mặt.” Trần Châu Ánh vỗ vai Tống Vy.
Giang Hạ cười nói: “Hai người đều lợi hại như vậy, tiến vào chung kết không phải là chuyện nhỏ sao.”
“Nói cũng phải.” Tống Vy và Trần Châu Ánh bật cười.
Sau đó, Tống Vy vẫy tay với hai người: “Được rồi, Giang Hạ, Châu Ánh, tớ đi trước đây.”
“Tạm biệt!” Trần Châu Ánh và Giang Hạ gật đầu.
Tống Vy đi tới trước xe Maybach, mở cửa ngồi vào ghế phó lái: “Xin lỗi Hạo Tuấn, anh đợi lâu rồi phải không?”
Đường Hạo Tuấn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm mặt cô.
Mặt cô rất đẹp, dường như là cô gái đẹp nhất mà anh từng gặp.
Khuôn mặt xinh đẹp như vậy, so với khuôn mặt xinh đẹp non nớt ngây thơ mà anh thấy trong video hôm nay, hoàn toàn trùng khớp.
Dù cuối cùng có phải mẹ con cô đụng phải ba mẹ anh hay không thì mẹ con cô đều có liên quan tới chuyện này.
Rốt cuộc anh nên làm sao với cô đây?
“Hạo Tuấn? Hạo Tuấn?” Thấy Đường Hạo Tuấn đột nhiên thất thần, Tống Vy nghi hoặc nhíu mày, duỗi tay vẫy vẫy trước mặt anh.
Ánh mắt Đường Hạo Tuấn mờ mịt, hoàn hồn lại: “Làm sao thế?”
“Em còn tưởng anh làm sao, vừa rồi ngẩn người, gọi anh cũng không có trả lời gì.” Tống Vy nói.
Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống, che đi cảm xúc trong mắt, giọng trầm thấp trả lời: “Xin lỗi, anh lái xe đây.”
“Vâng.” Tống Vy gật đầu, trong lòng lại càng thấy kỳ lạ.
Rốt cuộc anh làm sao vậy.
Sao cảm giác cứ kỳ lạ, giống như trong lòng có tâm sự, nhưng lại không nói với cô, là công ty xảy ra chuyện gì sao?
Dọc đường đi, hai người đều không nói chuyện gì, trong xe yên lặng chỉ có tiếng hít thở.
Tống Vy cũng chủ động nói chuyện trên đường, tìm chủ đề, nhưng Đường Hạo Tuấn không tiếp lời lấy một câu, chỉ chăm chú nhìn đường, như thể không nghe thấy.
Lâu dần, Tống Vy cũng không nói tiếp nữa.
Dù sao thì không có ai nói chuyện cùng, như đang diễn kịch độc thoại, rất lúng túng.
Chẳng mấy chốc đã tới nhà trẻ rồi.
Hai đứa trẻ vui mừng lên xe: “Ba, mẹ.”
“Ba mẹ, sao hôm nay ba mẹ tới muộn vậy? Chậm hơn thường ngày nửa tiếng.” Tống Hải Dương nhìn đồng hồ điện thoại nói.
Tống Dĩnh Nhi không có khái niệm về thời gian, không biết hai người có tới muộn hay không, nhưng nghe anh trai nói như vậy, cũng gật đầu theo.
Tống Vy quay đầu xin lỗi hai đứa trẻ: “Xin lỗi các con, vì ba con bận việc nên đến muộn.”