CHƯƠNG 839
Trong phòng tắm, Tống Vy ngâm mình trong bồn tắm, nước nóng kích thích làn da, có hiệu quả trong việc xua tan đi sự mệt mỏi của cô.
Cô day huyệt ấn đường, tựa vào thành bồn tắm, nhắm mắt lại, mặc cho máy massage phía sau nhấn vào lưng.
Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng đầy đau đớn, đầu cô lại bắt đầu đau.
Giống với buổi trưa, trong đầu cô lại hiện lên một vài hình ảnh.
Nhưng lần này có điểm khác biệt, tốc độ hình ảnh lóe lên chậm hơn rất nhiều, Tống Vy cũng chỉ tạm nhìn thấy một vài thứ.
Màu đỏ…
Người mẹ trẻ tuổi và cô…
Tống Vy nhíu chặt lông mày, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng đầu lại càng đau hơn.
“Á!” Tống Vy đau đớn nhỏ giọng kêu lên, hai tay ôm đầu lắc, sắc mặt tái nhợt hẳn đi, mồ hôi lạnh tuôn ra.
Vì sao lần này lại đau như vậy.
Vì cô muốn nhìn cho ra những hình ảnh kia rốt cuộc là gì sao?
Cơn đau trong đầu cô co giật, giống như có côn trùng đang gặm nhấm.
Cô không còn dám tiếp tục nghĩ về những hình ảnh kia nữa, vội vàng dừng lại, lúc này cơn đau trong đầu mới giảm đi nhiều.
Tống Vy thở phào nhẹ nhõm.
Xem ra, đầu óc cô có vấn đề thật rồi, chắc phải đi bệnh viện khám xem rốt cuộc là bị làm sao.
Nghĩ vậy, Tống Vy quyết định một lát nữa sẽ gọi cho Kiều Phàm hẹn trước, để anh ta khám cho cô.
Không biết qua bao lâu, nước trong bồn tắm nguội đi, Tống Vy đứng dậy, cầm khăn tắm trên kệ quấn người rồi ra khỏi phòng.
Trong phòng không có ai, Đường Hạo Tuấn đã đi rồi.
Tống Vy rủ mi, che giấu sự thất vọng trong đôi mắt, nở nụ cười tự giễu: “Đi dứt khoát thật đấy.”
Cô bảo anh đi mà anh lại đi thật.
Tống Vy đến bên giường, chợt nhìn thấy đơn thỏa thuận ly hôn bị xé thành vụn trên mặt đất thì mấp máy môi.
Xem ra, cô còn phải đi làm thêm một bản nữa, à không, là nhiều bản mới đúng.
Tống Vy thở dài, cô ngồi xổm xuống, nhặt mấy mảnh giấy trên đất lên.
Lúc này, có tiếng gõ cửa: “Mợ ơi, ra ăn cơm.”
“Ra ngay đây ạ.” Tống Vy lên tiếng rồi vào phòng chứa đồ thay quần áo.
Thay đồ xong, cô đi xuống dưới lầu, vào phòng ăn, nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú thì ngạc nhiên hỏi: “Dì Vương, làm nhiều như vậy thì sao tôi ăn hết?”
Dì Vương mỉm cười: “Trong đây có cả phần của cậu chủ và cô Lâm, tôi tưởng hai người họ sẽ ở lại ăn cơm nhưng không ngờ vẫn đi.”
Tống Vy nhíu mày.
Nói vậy là Lâm Giai Nhi đi cùng với anh?
Hừ, còn bảo mình là không có gì với Lâm Giai Nhi, đã như hình với bóng rồi còn đâu.
“Mợ sao thế?” Trông thấy vẻ kém sắc của Tống Vy, dì Vương ân cần hỏi thăm.