CHƯƠNG 864
“Vậy à, vậy kết quả kiểm tra của anh thế nào, những gì tôi nói là không đúng sự thật, hay là…”
“Những gì em nói đều là sự thật.” Đường Hạo Tuấn ngắt lời cô.
Tống Vy lập tức đỏ mắt, trong hốc mắt nóng lên.
Cô ngẩng đầu hít một hơi, không để cho nước mắt lăn xuống, nhưng giọng nói vẫn có mấy phần nghẹn ngào: “Thế à, vậy bây giờ anh đến đây là muốn làm gì?”
“Anh muốn xin lỗi em.” Đường Hạo Tuấn không giấu diếm, nói thẳng ra ý định của mình.
Tống Vy cười trào phúng: “Dựa vào cái gì, anh muốn xin lỗi thì tôi phải nhận chắc? Những tổn thương và đau đớn mà anh mang lại cho tôi trong thời gian này có thể bù đắp bằng một lời xin lỗi không? Tôi nói cho anh biết, không dễ dàng như vậy đâu.”
“Anh biết.” Đường Hạo Tuấn cụp mắt xuống.
Anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước rồi, một lời xin lỗi sẽ không dễ dàng như vậy.
Nhưng lời xin lỗi này vẫn phải nói ra.
“Nếu anh đã biết rồi thì trở về đi.” Tống Vy mở miệng đuổi người.
Đường Hạo Tuấn đứng yên tại chỗ không chịu đi.
Tống Vy cau mày không vui: “Đường Hạo Tuấn, đừng nói với tôi là anh muốn đứng ở bên ngoài luôn nhé!”
“Anh muốn gặp em.” Đường Hạo Tuấn nói.
Tống Vy nghe được ẩn ý của anh.
Ý anh muốn nói nếu cô không mở cửa để anh nhìn thấy cô thì anh sẽ không rời đi.
Tống Vy tức đến mức muốn cười.
Lúc nào người đàn ông này cũng làm ra những hành vi không biết xấu hổ như vậy.
Uy hiếp cô sao? Cho là cô sợ chắc?
“Được thôi, anh muốn đứng thì cứ đứng đi.” Tống Vy nói xong là lập tức tắt màn hình, quay trở lại phòng ăn.
Thấy hai đứa bé không ăn mà nhìn mình chằm chằm, Tống Vy dở khóc dở cười kéo ghế ngồi xuống: “Có chuyện gì vậy?”
“Mẹ ơi, có phải là ba không?” Tống Dĩnh Nhi chớp mắt hỏi cô.
Tuy Tống Hải Dương không nói nhưng biểu cảm trên mặt ậu cũng tương tự như thế.
Tống Vy không có ý muốn giấu diếm hai đứa trẻ, cô sờ đầu Tống Dĩnh Nhi, cười khẽ đáp: “Sau này không được gọi là ba, con phải gọi là chú Đường.”
Mặc dù đã giải quyết được hiểu lầm chuyện mẹ cô đã giết ba mẹ Đường Hạo Tuấn.
Nhưng cô vẫn quyết định ly hôn với anh.
Mặc dù Tống Dĩnh Nhi không tình nguyện đổi cách xưng hô nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của mẹ mình, cô bé vẫn ngoan ngoãn nhận lời.
“Mẹ, chú Đường tới đây làm gì ạ?” Tống Hải Dương hỏi.
“Không biết, mẹ không hỏi.” Tống Vy cụp mi nói dối.
Tống Hải Dương đã nhìn ra được rồi, nhưng cậu cũng không vạch trần, chiếc đầu nhỏ nhắn gật gù: “Vậy ạ? Con biết rồi.”