CHƯƠNG 867
Hai đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, cũng vội vàng trèo xuống khỏi sô pha, đi theo mẹ.
Cửa mở ra, Tống Vy ngó ra ngoài thăm dò thì chợt trông thấy người đàn ông đã hôn bất tỉnh nằm trên đất, sắc mặt cô lập tức thay đổi.
“Đường Hạo Tuấn!” Tống Vy chạy nhanh ra ngoài xem xét tình hình của người đàn ông.
Anh đang bị sốt, trán cực kỳ nóng, hô hấp trở nên dồn dập.
Tống Vy vừa tức lại vừa lo.
Đúng là, đã bị sốt còn chạy lung tung, còn đứng ở bên ngoài lâu như vậy, không biết thời tiết bây giờ ngày càng lạnh hay sao?
“Mẹ ơi, chú Đường bị sao thế ạ?” Tống Dĩnh Nhi túm lấy khung cửa, hốc mắt phiếm hồng hỏi.
“Chú Đường không sao cả, chỉ bị sốt thôi.” Tống Vy tranh thủ trả lời cô nhóc một câu xong bèn nâng Đường Hạo Tuấn từ trên mặt đất lên.
Vừa rồi tiếng động mà cô nghe thấy chắc là lúc anh ngã xuống phát ra.
May mắn cô kịp thời ra ngoài xem thử, nếu không sợ rằng anh phải nằm đây đến sáng mai mất.
Một người bệnh đang sốt cao lại nằm trên mặt đất lạnh giá cả đêm, không chết thì cũng trở thành kẻ ngốc.
Cũng may, may là cô ra tới.
Tống Vy suy nghĩ vô cùng rõ ràng, sau đó cô đỡ Đường Hạo Tuấn vào trong phòng, đặt người nằm trên giường trong phòng ngủ, lấy chăn đắp tử tế cho anh.
“Hải Dương, con gọi điện cho ban quản lý chung cư, kêu họ cho một bác sĩ tới đây đi.” Tống Vy sờ trán Đường Hạo Tuấn rồi nói với theo hai đứa trẻ.
Tống Hải Dương gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Nói xong, cậu xoay người đi tới phòng khách lấy máy bàn gọi điện thoại.
Tống Dĩnh Nhi là chiếc đuôi nhỏ của anh trai, nên dĩ nhiên cũng đi theo cùng.
Tống Vy rút tay khỏi trán Đường Hạo Tuấn ra, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ lo lắng.
Nóng như thế này, chắc anh đã bị sốt lâu rồi.
Những người bên cạnh anh đều không hề phát hiện ư?
Tống Vy thở dài, đi tới tủ lạnh trong phòng bếp lấy đá, dùng khăn bông bọc cẩn thận rồi đặt lên trên trán Đường Hạo Tuấn, giảm nhiệt độ cho anh.
Cô mong rằng làm như vậy có thể giảm bớt sự khó chịu giúp anh.
Sau đó, cô cũng không làm gì được cả, chỉ đành chờ bác sĩ tới.
Bác sĩ đến rất nhanh, hết tiêm thuốc rồi lại truyền dịch cho Đường Hạo Tuấn, cuối cùng còn kê một đống thuốc.
Tống Vy nhìn mà thấy sợ.
“Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?” Tống Vy nhìn thoáng qua người nằm trên giường, lông mày cũng đã giãn ra, không còn quá đau lòng cho người đàn ông nữa, cô hỏi.
Bác sĩ đóng hòm thuốc lại: “Không sao, truyền xong chai này sẽ hạ sốt, cứ để anh ấy nghỉ ngơi cho khỏe là được. Tôi thấy thể chất của anh ấy hơi yếu, gần đây có lẽ không được nghỉ ngơi nhiều, hơn nữa trời lại lạnh cho nên mới phát sốt.”
Tại sao lại không được nghỉ ngơi nhiều?
Ánh mắt Tống Vy thoáng động.