Long Phượng Song Bảo Vợ Bầu Lại Muốn Chạy

Chương 885

CHƯƠNG 885

“Sau đó thì sao?”

Trần Nhã Nhã hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng rồi nói tiếp: “Sau đó con mèo kia đã chết. Nó là con mèo cưng của bà Trương, chủ nhân của bữa tiệc. Sau khi bà ấy biết con mèo đã chết thì rất đau lòng, nhờ người điều tra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

“Vậy có tra ra được gì không?” Tống Vy nhìn cô ta.

Trần Nhã Nhã cười khổ: “Làm sao có thể tra ra được chứ? Nhà họ Lâm vì không muốn bà Trương tra ra được Lâm Giai Nhi nên đã vu oan cho cô chủ nhà họ Lý. Sau đó cả nhà họ Lý bị đuổi khỏi bữa tiệc. Lúc đó tôi quá nhát gan, không dám nói ra những gì mình thấy, sau khi xong chuyện thì tôi mới nói cho cô chủ nhà họ Lý nghe.”

“Cho nên đây chính là nguyên nhân tại sao nhà họ Lâm phá sản ư?” Tống Vy suy đoán.

Trần Nhã Nhã gật đầu: “Không sai. Nhà họ Lý bắt tay với đối thủ của nhà họ Lâm, cùng nhau đánh bại nhà Lâm đó. Thế là nhà họ Lâm bị phá sản, chuyện Lâm Giai Nhi hành hạ chú mèo đã được lan truyền khắp trong giới.”

“Nếu đã lan truyền, vậy tại sao Đường Hạo Tuấn không biết?” Tống Vy nghi ngờ, nhíu chặt đôi mày thanh tú.

Nếu Đường Hạo Tuấn biết Lâm Giai Nhi có tật ngược đãi động vật nhỏ thì chắc chắn sẽ không cưng chiều cô ta đến mức như thế.

“Lúc đó tổng giám đốc Đường không ở thành phố Giang, đang du học ở nước ngoài. Sau khi Lâm Giai Nhi mất tích thì anh ấy mới về. Lúc đó nhà họ Lâm đã không còn nữa, cho nên dĩ nhiên cũng không ai nhắc đến mấy chuyện lúc trước mà cô ta gây ra. Tổng giám đốc Đường không biết cũng là chuyện bình thường.” Trần Nhã Nhã giải thích.

Tống Vy chợt hiểu: “Hóa ra là vậy.”

“Mợ Đường, sao đột nhiên cô tìm tôi hỏi chuyện của Lâm Giai Nhi vậy? Không phải cô ta đã mất tích rồi ư? Có người nói cô ta đã chết rồi.” Trần Nhã Nhã tò mò nhìn cô.

Khóe môi của Tống Vy lạnh lùng nhếch lên: “Không, cô ta không chết, cũng không mất tích. Cô ta chỉ trở thành người thực vật nằm trong bệnh viện mười năm thôi. Chẳng qua tin này chưa được công khai nên bên ngoài chưa biết. Bây giờ cô ta đã lại tỉnh rồi, tôi đến tìm cô là muốn hỏi, giọng nói của người bảo cô gánh tội thay có phải là của Lâm Giai Nhi hay không?”

Trần Nhã Nhã bị hỏi vậy bỗng đờ người ra, sau đó nghiêm túc nhớ lại.

Mấy giây sau, đột nhiên cô ta ngạc nhiên đến há to miệng: “Mợ Đường, cô nhắc tôi mới nhớ, đúng là giống cô ta thật. Tuy đã mười năm không gặp cô ta, cũng chưa từng nghe giọng nói của Lâm Giai Nhi, nhưng chỉ cần hồi tưởng lại giọng nói của Lâm Giai Nhi là tôi vẫn có thể nhớ ra. Tuy giọng của người gọi điện với tôi hơi khác giọng của cô ta, nhưng cũng không khác là mấy.”

“Như vậy là được rồi. Có câu nói này của cô, tôi đã có thể xác định hung thủ thật sự muốn giết tôi chính là Lâm Giai Nhi.” Tống Vy siết chặt lòng bàn tay, giọng nói lạnh lùng.

Phải rồi, người ban đầu điều tra được Trần Nhã Nhã là hung thủ chính là ông Cố mà Đường Hạo Tuấn nhờ cậy.

Vì ông Cố là quan chức đã nghỉ hưu, còn có chức vụ rất cao, nên trước giờ cô và Đường Hạo Tuấn chưa từng nghi ngờ kết quả ông cụ điều tra.

Nhưng cô và Đường Hạo Tuấn đều bỏ qua một vấn đề rất quan trọng, đó chính là mối quan hệ giữa ông Cố và Lâm Giai Nhi.

Tuy Đường Hạo Tuấn đã biết ông Cố là cụ ngoại của Lâm Giai Nhi từ lâu, nhưng lúc đó anh vẫn một mực nghĩ rằng cô ta là cô gái đơn thuần và hiền lành, hoàn toàn không nghĩ tới khả năng Lâm Giai Nhi là hung thủ. Vì vậy, dĩ nhiên anh cũng không liên tưởng đến chuyện ông Cố sẽ bao che cho cô ta.

Cô không nghĩ tới điều đó là vì lúc ấy cô vẫn chưa biết mối quan hệ giữa ông Cố và Lâm Giai Nhi, mãi sau này cô mới biết. Chẳng qua lúc đó, Tống Vy cũng không rõ Trần Nhã Nhã gánh tội thay nên cũng không nghĩ đến chuyện ông Cố tìm người thay cô ta gánh tội cho Lâm Giai Nhi.

Cho tới giờ cô mới hiểu ra rốt cuộc trong chuyện này còn ẩn giấu nhiều bí mật như vậy.

Bình Luận (0)
Comment