CHƯƠNG 896
Đột nhiên có một giọng nói sắc bén rất khó chịu truyền đến: “Ối trời, đây không phải là Hạ Bảo Châu và Tống Vy đó sao? Thật đúng là trùng hợp. Hai người cũng đang ở sân bay à? Định đi đâu vậy?”
Hàn Thư đeo kính râm, đi giày cao gót, lắc mông đi tới.
Tống Vy nhíu mày, không có ý định đáp lời.
Hạ Bảo Châu đứng lên: “Chúng tôi đi đâu thì liên quan gì đến cô?”
“Tôi cũng chỉ tò mò nên muốn hỏi tí thôi mà? Nhưng tôi đoán là hai người cũng chẳng đi đến chỗ nào tốt đẹp đâu, làm sao giống tôi được. Tôi đi tham gia cuộc thi tranh tài giữa các quốc gia, là một trong những cuộc thi hàng đầu của ngành thiết kế thời trang đấy. Chắc là hai người ghen tị lắm nhỉ ha ha ha…” Hàn Thư che miệng, mỉm cười đắc ý.
Sau đó cô ta lại giả vờ như nhớ ra điều gì, vỗ tay: “Ôi xem cái trí nhớ của tôi này. Tôi quên mất, một người thì là nhà thiết kế ít tên tuổi, còn người kia lại là một người mẫu gà rừng, có khi còn chưa bao giờ nghe nói về mấy cuộc thi kiểu này ấy chứ. Tôi có nói cho các cô nghe thì các cô cũng không hiểu.”
Khóe miệng ba người Tống Vy run rẩy.
Đặc biệt là Giang Hạ và Hạ Bảo Châu, hai người đều nhìn Hàn Thư như nhìn một kẻ ngốc.
“Người phụ nữ cùng giới người mẫu này của cô bị bệnh gì ở não à?” Giang Hạ chỉ vào đầu rồi nói.
Hạ Bảo Châu gật đầu: “Chắc là vậy rồi, nếu không cô ta sẽ không nói mấy câu ngu ngốc như vậy đâu.”
“Haiz, đáng thương ghê, đầu óc có bệnh sao không đi khám đi? Còn nhất định phải đi ra ngoài làm mất mặt thế này à.” Giang Hạ khinh thường liếc nhìn Hàn Thư.
Mặc dù Tống Vy không đáp lời nhưng lại nhếch môi cười.
Nhìn thấy sự châm chọc của cô, Hàn Thư cảm thấy mình bị sỉ nhục kinh khủng, lập tức tháo kính râm xuống, lộ ra khuôn mặt vặn vẹo vì tức giận: “Các cô còn dám nói tôi bị bệnh nữa sao?”
“Chẳng lẽ cô không bị bệnh à?” Giang Hạ xòa hai tay: “Ngay cả việc chúng tôi đi đâu mà cô còn không biết, cứ đứng ở đây nói nhăng nói cuội, thế không phải bệnh thì là gì?”
“Đúng vậy.” Hạ Bảo Châu cười chế nhạo: “Hàn Thư, để tôi nói cho cô biết, thật không may là chúng tôi không chỉ biết sự kiện mà cô mới nói tới mà chúng tôi cũng sẽ tham gia nữa kìa. Giống như cô đấy, tôi là một người mẫu được mời đến, Vy Vy là nhà thiết kế đại diện cho đất nước chúng ta.”
Hạ Bảo Châu ôm vai Tống Vy, mỉm cười khiêu khích với Hàn Thư.
Vẻ mặt Hàn Thư không thể tin nổi lùi lại hai bước, giọng nói the thé chói tai: “Chuyện này làm sao có thể xảy ra được? Cô… Làm sao cô có khả năng đi dự thi chứ?”
Cô ta chỉ vào Tống Vy và Hạ Bảo Châu.
Hạ Bảo Châu híp mắt, lạnh lùng đẩy tay cô ta ra: “Tại sao lại không thể? Cô nói cho tôi biết đi, tại sao không thể? Mấy người mà cũng đi được thì sao chúng tôi không thể đi?”
Ngực Hàn Thư phập phồng dữ dội: “Tống Vy không có tiếng tăm gì cả, làm sao có thể đại diện quốc gia đi dự thi. Còn cô mới chỉ đi được vài show ít danh tiếng, vậy mà cũng có tư cách đi sao? Dựa vào cái gì?”
“Chỉ bằng nhân phẩm tôi tốt là đủ rồi. Còn nữa, cô nói tôi chỉ mới tham gia một vài buổi biểu diễn không nổi tiếng à? Thế thì tôi cũng nói cho cô biết, từ khi huấn luyện xong đến cả một buổi biểu diễn chính thức cô cũng chưa được tham gia, cô lấy cái gì có thể so sánh với tôi? Cũng đều là được mời, không phải sao? Tôi không chất vấn cô mà cô lại có mặt mũi đi chất vấn tôi.”
Hạ Bảo Châu liếc mắt khinh bỉ, sau đó lại nói: “Còn nữa, ai nói Vy Vy không nổi tiếng, cô ấy là nhà thiết kế chính của show Dục Hỏa Trùng Sinh và Quang Huy Nhật Nguyệt, cũng nằm trong danh sách thi tranh giải quán quân của cuộc thi. Rõ là cô không hiểu gì mà còn dám nói năng bậy bạ ở đây, cũng không sợ làm trò cười cho người khác à?”
“Chính xác.” Giang Hạ gật đầu.