CHƯƠNG 905
Ngay khi Tống Vy định lên tiếng thì chợt có một giọng nói sắc bén đột nhiên cất lên.
Tống Vy và Hạ Bảo Châu cùng nguýt mắt.
Hạ Bảo Châu thẳng thừng cười chế nhạo Hàn Thư: “Tôi có làm nước mình mất mặt hay không liên quan gì đến cô? Có mấy người không biết rút kinh nghiệm, thừa hiểu mình không phải là đối thủ mà vẫn nhất định phải đi tới gây chuyện, đúng là cặn bã điển hình.”
“Cô…” Hàn Thư tức giận trừng mắt, giơ tay muốn đánh người.
Hạ Bảo Châu chẳng những không sợ mà còn cố ý ngẩng mặt lên: “Đến đi xem nào! Đánh đi! Có gan thì đánh cho tôi xem! Chỉ cần cô dám đánh thì tôi sẽ lập tức tới gặp ban tổ chức khiếu nại, nói là thứ chó săn của cái nước làm kim chi kia đi đánh tuyển thủ nước khác, để cho ban tổ chức hủy tư cách dự thi của cô.”
Hàn Thư nghe vậy lập tức hoảng sợ, không dám hạ cái tay đang giơ lên định đánh của mình xuống, cuối cùng không cam lòng thu tay lại.
Hạ Bảo Châu giả vờ thở dài tiếc nuối: “Đáng tiếc thế, sao lại không đánh đi?”
“Được rồi, cậu lại còn muốn cô ta đánh mình nữa à? Tuy cô ta mà đánh cậu thì sẽ phải trả giá lớn, nhưng cậu cũng sẽ bị đau đấy.” Tống Vy buồn cười nói.
Hạ Bảo Châu nhún vai: “Nếu có thể đuổi cô ta đi thì đau một tí cũng được.”
Nghe thấy hai người họ kẻ hát người khen hay, Hàn Thư tức giận run cả người, khuôn mặt nhăn nhó.
Lúc này Tô Huyền cũng đi tới, nhìn thấy Tống Vy và Hạ Bảo Châu, ánh mắt cô ta tối sầm lại, sau đó bất mãn nhìn Hàn Thư: “Cô lại làm phiền cô Tống đấy à?”
Tống Vy nhướng mày.
Người phụ nữ này giờ lại không hỏi xem có phải cô đã bắt nạt Hàn Thư hay không.
“Tôi không có.” Hàn Thư vội vàng xua tay phủ nhận.
Tô Huyền hừ lạnh một tiếng: “Tôi hy vọng cô nói thật. Nếu tôi phát hiện ra cô nói dối thì chờ xem tôi sẽ trừng phạt cô như thế nào đi.”
Hàn Thư cúi đầu không nói gì.
Tống Vy nheo mắt.
Tô Huyền này là một người phụ nữ lợi hại đấy, thậm chí cô ta còn không tìm cô để chứng thực xem Hàn Thư nói có đúng không, chỉ hai ba câu đã tra hỏi được ra sự thật, đúng là có thủ đoạn.
“Cô Tống.” Tô Huyền cười với Tống Vy: “Xin lỗi cô, người mẫu của tôi không quấy rầy cô xem chương trình chứ?”
“Vẫn ổn.” Tống Vy tươi cười hồi đáp trở lại.
Sắc mặt Tô Nguyệt cứng đờ.
Nói câu “vẫn ổn” có nghĩa muốn nói với cô ta là quả thực có quấy rầy mình.
Nhưng Tô Huyền vẫn vờ như không nghe thấy, nắm lấy cánh tay của Hàn Thư: “Vậy tôi đưa cô ấy đi trước.”
“Chờ chút đã.” Tống Vy gọi cô ta lại.
Tô Huyền cau mày, dừng bước: “Cô Tống còn có chuyện gì muốn nói sao?”
Tống Vy cúi người, tìm trong túi một cuốn sổ nhỏ rồi đưa qua: “Cô Tô, đây là đồ của cô sao?”
Tô Huyền vốn đang có vẻ bực bội, nhưng sau khi nhìn lướt qua quyển sổ cô giao cho thì mặt lập tức biến sắc, vội vàng giật lấy: “Đồ của tôi sao lại ở chỗ cô?”