CHƯƠNG 930
Mặc dù Trình Hiệp không nói rõ những lời này, nhưng Đường Hạo Tuấn cũng có thể nghĩ ra.
Nhất thời, nhiệt độ quanh người Đường Hạo Tuấn giảm mạnh, đáy mắt phóng ra sát ý khiến người khác sợ hãi.
“Còn gì nữa không?” Đường Hạo Tuấn lạnh lùng hỏi.
Anh không tin mọi chuyện lại đơn giản như vậy.
Trình Hiệp nghe vậy thì vội đáp: “Cô Lâm làm như vậy, mục đích là mượn cơ hội để trèo lên cao, nên cô ta còn mời rất nhiều truyền thông, định xông vào phòng nghỉ ngơi, để phơi bày chuyện của cô ta và anh ra, như vậy anh sẽ hoàn toàn gánh tội danh ức hiếp cô ta, buộc phải chịu trách nhiệm với cô ta.”
Nói đến đây, anh cũng cảm thấy nghĩ mà sợ.
Lúc đó, anh và Giang Hạ vừa đặt Đường Hạo Tuấn lên xe, định chạy tới bệnh viện, thì nhìn thấy một đám truyền thông vội vã xông vào khách sạn, miệng còn nói về chuyện tổng giám đốc tập đoàn Đường thị ngoại tình.
Anh và Giang Hạ liền đoán ra, chắc chắn mấy truyền thông này là do Lâm Giai Nhi mời tới.
Nên anh rất vui mừng, vì đã đưa tổng giám đốc rời đi trước, bằng không giờ chuyện tổng giám đốc ngoại tình với Lâm Giai Nhi, đã lan truyền rộng rãi ở trên mạng, không thể đè xuống được.
“Cậu nói tiếp đi.” Đường Hạo Tuấn sa sầm mặt, đôi môi mỏng lại thốt ra một câu.
Trình Hiếp hít sâu một hơi, rồi nói tiếp: “Lâm Giai Nhi không chỉ mời truyền thông, mà còn chụp ảnh anh và cô ta khỏa thân nằm trên giường, rồi gửi cho mợ chủ, sau khi mợ chủ biết được đã động thai.”
Đường Hạo Tuấn biến sắc: “Vậy giờ cô ấy thế nào rồi?”
Trình Hiệp vội đè tay xuống, ra hiệu anh cứ bình tĩnh trước đã: “Tổng giám đốc cứ yên tâm, mợ chủ đã không sao rồi, hơn nữa mợ chủ còn tin tưởng anh không làm chuyện có lỗi với cô ấy.”
“Cô… cô ấy thật sự đã nói thế ư?” Đường Hạo Tuấn hơi khó tin.
Dù gì nhìn thấy bức ảnh đó, mà cô vẫn tin rằng anh không ngoại tình, thì đúng là khiến người khác phải kinh ngạc.
Trình Hiệp trịnh trọng gật đầu: “Đúng vậy, mợ chủ nói rằng, lúc hai người hòa thuận đã nói giữa hai người phải tin tưởng lẫn nhau, nên cô ấy tin rằng anh sẽ không làm chuyện có lỗi với cô ấy.”
Đường Hạo Tuấn nghe vậy thì ánh mắt nhất thời dịu lại, nhưng lại nhanh chóng biến mất, anh siết chặt nắm đấm, giọng nói hơi khô khốc: “Vậy… rốt cuộc tôi có làm chuyện có lỗi với cô ấy hay không?”
Dù gì anh cũng bị bỏ thuốc, nên chính anh cũng không biết rốt cuộc sau này mình có làm hay không.
Trình Hiệp lắc đầu đáp: “Tổng giám đốc cứ yên tâm, anh vẫn còn trong trắng, Lâm Giai Nhi đã bỏ thuốc mê anh, hơn nữa còn bỏ hơi nhiều, e rằng lúc đưa anh đến phòng, anh đã ngủ rồi, mà đã ngủ rồi thì không thể cương lên được, làm sao có thể làm gì cô ta, cộng thêm cô Giang còn cố ý kiểm tra cơ thể cho Lâm Giai Nhi.”
“Kiểm tra cơ thể?” Đường Hạo Tuấn nhướng mày, đây là hành động gì vậy?
Trình Hiệp khẽ ho một tiếng, hình như hơi lúng túng, nhưng vẫn kể lại mọi chuyện khi mình và Giang Hạ tiến vào phòng.
Nhất là lúc Giang Hạ kiểm tra cơ thể cho Lâm Giai Nhi, anh kể lại rất chi tiết.
Đường Hạo Tuấn nghe xong thì không còn gì để nói, mặc dù anh cảm thấy cạn lời về hành động của Giang Hạ, nhưng trong lòng lại cảm kích cô ấy.
Nếu không nhờ cô ấy kịp thời xuất hiện ở khách sạn, có lẽ anh và Lâm Giai Nhi đã thật sự bị đám truyền thông bắt tại trận rồi.