CHƯƠNG 958
“Xin lỗi, bút chì tôi bị gãy rồi.” Tô Huyền biết có người đang nhìn mình, càng không dám lộ ra sơ hở, ngượng ngùng nói xin lỗi với nhà thiết kế.
Nhà thiết kế nhìn bút bị gãy của cô ta, không nói gì, coi như nhận lời xin lỗi của cô ta.
Những nhà thiết kế khác cùng rời ánh mắt đi.
Chỉ còn lại Tống Vy đang nhìn chằm chằm Tô Huyền.
Tô Huyền cũng cảm giác được, nhưng làm bộ không nhận ra. Lấy một cây bút chì mời, chăm chú gọt, vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh.
Tống Vy không nhìn ra được cái gì từ gương mặt của Tô Huyền, cộng thêm cuộc tranh tài bắt đầu cô, cô cũng không thể tiếp tục nhìn nữa, đành phải quay đầu về.
Tô Huyền cảm giác được ánh mắt Tống Vy rời đi, khẽ thở nhẹ một hơi, nhưng trong lòng lại có áp lực.
Xem ra, Tống Vy đã đang nghi ngờ cô ta rồi.
Nghĩ vậy, Tô Huyền cắn môi dưới, giơ tay lên, đụng vào bông tai, hạ giọng nói: “Có chuyện, tôi muốn cô giải quyết trước cho tôi, nếu không chúng ta không thể nào tiếp tục thi đấu được.”
“Cô nói đi.” Trong bông tai truyền tới một giọng nói khàn khàn.
Tô Huyền nhìn xung quanh, che miệng, nói ra chuyện cần làm.
Nghe được người kia đồng ý, lúc này cô ta mới hoàn toàn an lòng.
Cuộc thi đấu chính thức bắt đầu. Thi đấu hôm nay không còn là đấu vòng loại, mà bắt đầu sàng lọc người chơi.
Cho nên mỗi một nhà thiết kế đều biểu hiện rất chân thành, đến mức hiện trường thi đấu rộng rãi là thế, mà bầu không khí lại cực kỳ ngột ngạt, áp lực.
Dù sao sau vòng đấu này, sẽ có mười hai người bị loại.
Ai cũng không muốn trở thành một trong mười hai người đó.
Lần tranh tài này và lần trước, để là nhà thiết kế vẽ ra thiết kế, làm ra quần áo, sau đó cho người mẫu thay, tiến hành trình diễn.
Điểm khác biệt duy nhất là chủ đề.
Lần trước để nhà thiết kế tự do phát huy, lần này thống nhất chủ đề. Việc này đối với người tham gia thi cũng tương đối công bằng.
Mà chủ đề lần này là tình yêu.
Loại chủ đề này không giống như “hoa”, hay “bầu trời sao”, có thể trực tiếp thiết kế từ mặt chữ. Mà nhất định phải giải thích tình yêu là gì, chỉ có giải thích được thế nào là chân lý tình yêu, mới có thể vẽ ra được mẫu thiết kế tương ứng.
Nếu không quần áo được thiết kế ra sẽ không ra ngô ra khoai, lệch chủ đề tình yêu, không lấy được điểm.
Đối với những nhà thiết kế độc thân, chưa có kinh nghiệm yêu đương, đúng là một chủ đề cực nan giải.
“Quả nhiên không hổ là thi đấu quốc tế, sau khi phân tổ ở vòng đầu tiên chính thức thi đấu lại ra chủ đề khó đến vậy.” Tống Hải Dương đứng trước màn hình TV, gãi cằm, làm ra vẻ như người lớn mà phân tích.
Đường Hạo Tuấn bế Tống Dĩnh Nhi đang buồn ngủ, liếc mắt nhìn cậu: “Sao con biết là khó?”
“Thì xem biểu cảm ạ. Những nhà thiết kế kia đều mặt ủ mày chau, tới giờ này rồi mà không viết gì, đã nói rõ tất cả.” Tống Hải Dương chỉ tay người thiết kế da đen nào đó trả lời.
Đường Hạo Tuấn cười nói: “Tốt lắm, quan sát rất cẩn thận.”
“Đương nhiên ạ.” Tống Hải Dương đắc ý hừ hừ: “Gần đây con đang đọc mấy bộ sách về hình sự, trinh thám đấy, phân tích biểu cảm rất thú vị.”