CHƯƠNG 983
Cô trong lúc kích động, vội vàng kéo quần áo lên, từ trên đất bò dậy.
Vừa đứng dậy thì nghe thấy một tiếng rên khẽ.
Âm thanh đó…
Đồng tử của Tống Vy chợt co rút, lập tức nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhìn thấy bóng người quen thuộc, đang ôm bụng, gập người mặt mày đau khổ nửa quỳ trên đất thì hít ngụm khí lạnh.
Vậy mà là anh ta.
Đường Hạo Minh!
Người cứu cô, vậy mà là Đường Hạo Minh!
Tuy Tống Vy kinh ngạc tại sao Đường Hạo Minh lại ở đây, còn kịp lúc xuất hiện cứu cô như thế.
Nhưng cô cũng không màng tới những điều này, mặt mày lo lắng hét lên với Đường Hạo Minh: “Cẩn thận!”
Một người da đen đang giơ nắm đấm, mặt mày dữ tợn đấm về phía đầu của Đường Hạo Minh.
Nếu Đường Hạo Minh thật sự bị đấm trúng, tuyệt đối sẽ ngất tại chỗ.
Cho nên Tống Vy lập tức nhắc nhở anh ta.
Bản thân Đường Hạo Minh phản ứng cũng nhanh, hơi gập người tránh nắm đấm của người da đen đó, sau đó đưa một chân ra, quét một cái về phía trước, ngáng người da đen vung nắm đấm đó ngã ra đất.
Người da đen đập đầu xuống đất, đau tới mức không thể bò dậy được.
Người da đen còn lại thấy vậy, sau khi mắng một tiếng thì cũng vung nắm đấm, đánh về Đường Hạo Minh.
Lần này, Đường Hạo Minh đã sắp không thể đối phó rồi.
Anh ta vừa bị đánh trúng bụng, lúc này bụng đang rất đau, cộng thêm cú quét ngã một người vừa rồi thì đã dùng hết sức.
Cho nên bây giờ, anh ta ngay cả tránh cũng không tránh được.
Mắt thấy Đường Hạo Minh sắp bị đánh trúng, tim của Tống Vy chợt thắt lại, ánh mắt nhìn thấy trên đất có một hòn đá.
Cô cắn môi dưới, sau khi định tâm, nhặt hòn đá lên đập về phía người da đen đó.
Bụp một tiếng.
Đầu của người da đen bị đập trúng, ngất ngay tại chỗ.
Tống Vy không có dừng lại tại đó, bước lên vài bước nhặt hòn đá, sau đó hít sâu một hơi, lần nữa đập vào đầu của người da đen bị Đường Hạo Minh đánh ngã đó.
Người da đen đó cũng ngất rồi.
Một màn này, Đường Hạo Minh nhìn mà cả người trợn mắt líu lưỡi, rõ ràng rất kinh ngạc trước sự dũng cảm và quả quyết của Tống Vy.
Quả nhiên, không hổ là người con gái anh ta yêu.
“Ha ha.” Đường Hạo Minh nhếch môi, phát ra tiếng cười trầm thấp.
Sau khi Tống Vy nghe thấy, xoay đầu nhìn, khóe miệng mấp máy, vừa muốn nói gì đó, hai chân mềm nhũn, cơ thể ngã ra đất.
Đường Hạo Minh thấy vậy thì thay đổi sắc mặt, cũng không màng tới bụng của mình đang rất đau, đứng dậy đỡ lấy cô: “Cô sao rồi?”
Tống Vy chớp chớp mí mắt, không có trả lời, đầu khẽ nghiêng đi, ngất xỉu.