Long Tế Chí Tôn

Chương 113

Ảnh mà Lưu Nhị gửi đến đều là những bức ảnh khá riêng tư ở các góc độ.

Không thể không nói, Đỗ Lôi là một người vô cùng xinh đẹp.

Thời cấp ba, cô ấy chính là cô giáo nữ thần được cả trường công nhận, không biết bao nhiêu thầy giáo có ý với cô ấy.

Chỉ là, điều làm Trần Dương thấy ngạc nhiên chính là, đang yên đang lành Lưu Nhị gửi cho anh nhiều ảnh của Đỗ Lôi như vậy làm gì?

Ngay lúc anh đang không hiểu gì cả thì lại bị người bên cạnh nhìn thấy…

“Ồ, Trần Dương, sao điện thoại di động của anh lại có tín hiệu!”

Vừa dứt lời, Tào Bảo lập tức nhảy ra, nhìn về phía màn hình của Trần Dương, nhất thời hô to: “Được lắm, không ngờ điện thoại di động của mày có tín hiệu lại lén lút xem ảnh người đẹp một mình ở trong góc. Mày đúng là bụng dạ khó lường, vừa rồi chị dâu hôn mê sao mày không gọi xe cấp cứu?”

Nói rồi hắn dùng ánh mắt ghét bỏ nhìn Trần Dương, lại nói tiếp: “Tao hiểu rồi, nhất định là mày thèm nhỏ dãi sắc đẹp của chị dâu. Tao không ngờ thì ra mày lại là loại người như thế. Có tín hiệu mà không gọi điện thoại, thế mà lại lén lút sau lưng mọi người xem những thứ này, mày đúng là khiến người khác thấy ghê tởm!”

Tào Bảo vừa nói xong, các cô gái ở xung quanh cũng không khỏi lùi về phía sau hai bước, nhìn Trần Dương bằng ánh mắt chán ghét.

Không ngờ Trần Dương lại là người như vậy, sáng hôm nay lúc anh liều chết cứu người, dù sao trong lòng bọn họ cũng hơi cảm động. Bây giờ xem ra, quả đúng như Tào Bảo nói, tất cả đều là giả.

Trần Dương tắt máy, cũng lười phải giải thích, vĩnh viễn không nên giải thích với một thằng ngu, bởi vì như thế sẽ làm cho người ta không phân biệt được ai mới thật sự là đồ ngu.

Anh đứng dậy, phủi bụi trên mông quần rồi một mình đi ra cửa động hóng gió. Lúc này mưa đã tạnh, mây đen trên trời đã tan hết, ánh trăng sáng vằng vặc chiếu lên mặt biển lấp loáng bóng nước khiến cho tâm trạng của Trần Dương khá hơn nhiều.

Nhưng một khắc sau, Trần Dương đã nhíu mày, hoảng hốt hô lên: “Không ổn rồi!”

“Mẹ nó, thằng ngu này, tự dưng hoảng lên là định dọa ai đấy?” Tào Bảo bị câu “không ổn rồi” này dọa cho giật mình, còn tưởng có ai xảy ra chuyện gì.

Trần Dương không thèm để ý tới lời hắn nói mà quan sát động núi. Chợt anh hít sâu một hơi, lắc đầu rồi nói: “Không được rồi, tối hôm nay chúng ta không thể ở trong động này được.”

Lời này vừa nói xong đã khiến tất cả mờ mịt!

Anh ta nói cái gì?

Không thể ở trong động này được? Thế thì phải đi đâu ở đây?

Trần Dương chỉ về phía mấy trăm mét ngoài vịnh, rồi lại chỉ rặng núi ở xung quanh, nghiêm túc nói: “Mọi người xem đi, vịnh Tây Loan này bốn bề là núi, vịnh lại uốn lượn trông có giống một con rồng nước đang ngủ đông hay không?”

Đám người Lý Thiên Bá và Tô Diệu đều nhìn theo hướng anh chỉ, trông thật sự giống một con rồng nước, đặc biệt là ánh trăng lấp loáng trên mặt nước khiến những con sóng trông như vảy rồng vậy.

Trần Dương thở dài: “Đây thật ra là thế nhốt rồng điển hình, theo phong thủy học, nơi này rất không may mắn. Lúc trước sở dĩ chúng ta bị cá mập tấn công cũng không chỉ là do túi máu.”

Nghe lời anh nói, Lý Thiên Bá giật mình, nói: “Tiểu Dương, lẽ nào anh còn biết phong thủy?”

“Ha ha.” Tô Hải cười khẩy một tiếng: “Nó thì biết cái gì, nếu nó biết về phong thủy thì còn ở nhà họ Tô chúng tôi ăn no chờ chết à?”

Lời này vừa nói xong thì toàn bộ hiện trường đều cười lên.

Lý Thiên Bá nhìn Trần Dương, tuy ánh sáng trong động không đủ, thế nhưng nghe giọng điệu của Trần Dương không giống như đang nói đùa!

Anh ta không hiểu, hỏi: “Tiểu Dương à, theo lời của anh, cái “thế nhốt rồng” này có quan hệ gì với hang núi chúng ta đang ở hay sao?”

Đối với sự chế nhạo của mọi người, Trần Dương không hề quan tâm mà bình thản nói: “Đó là chuyện đương nhiên, anh đứng ở chỗ của tôi mà xem, có phải ngọn núi nhỏ ở trong vịnh kia rất tròn đúng không, nhìn có giống con rồng đang ôm hạt châu không?”

Lý Thiên Bá lập tức đi tới bên cạnh Trần Dương, vừa nhìn, thật sự trông giống như vậy.

“Bình thường vẫn nói, hổ đói bụng thì xuống núi, rồng bị nhốt thì bay lên trời. Thiên Bá, anh nhìn rặng núi ở bên phải anh mà xem, có phải giống một con hổ dữ không?”

Lý Thiên Bá phóng tầm mắt nhìn ra xa, dưới ánh trăng, rặng núi này đúng là nhìn giống một con hổ dữ xuống núi, vừa nhìn đã khiến anh ta toát mồ hôi lạnh.

Sau khi nói xong, Trần Dương lại chỉ vào cửa động này: “Động mà chúng ta đang ở vừa đúng vị trí đầu hổ. Hang động này chính là cái miệng to đầy máu của con hổ, mọi người nói xem, hổ đói xuống núi, nhìn thấy một con rồng bị nhốt sẽ làm gì? Đương nhiên là sẽ cắn giết lẫn nhau. Chúng ta ở trong bụng của hổ đói thì có thể tốt đến mức nào? Thế nên hang núi này không thể cho người ở được!”

Vừa dứt lời, mọi người không nhịn được mà nhìn ra ngoài hang động, phát hiện quả nhiên không khác gì lời Trần Dương nói. Nhất thời, mọi người đưa mắt nhìn nhau, không biết phải làm sao.

Lúc này Tô Hải không nhịn được mà nhảy ra nói: “Trần Dương, mày đừng có ở đây mà ăn nói linh tinh, đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín. Cái gì mà hổ bị đói xuống núi, rồng bị nhốt thì bay lên trời, mày đừng có đứng đây nói vớ va vớ vẩn. Mọi người chơi cả ngày đã rất mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi!”

Tô Hải vừa dứt lời, Tào Bảo đã tiếp lời anh ta: “Tô Hải, kẻ ở rể nhà họ Tô các anh có phải bị điên không? Đã là năm 0202 rồi, còn cổ hủ phong kiến như thế, có phải ở nhà các anh bị khinh bỉ quá nên đầu óc hỏng rồi hay không?”

“Nhà họ Tô chúng tôi cũng không bạc đãi nó, để nó ăn uống thoải mái. Nhưng chắc nó ở nhà làm việc nhà quá buồn chán nên đã coi mình là người chồng ai oán trong nhà rồi.” Tô Hải vội vàng giải thích.

Trần Dương cũng không nói gì mà nói với Lý Thiên Bá: “Mặc kệ có nguy hiểm hay không, dù sao tối nay tôi cũng không ở đây. Thiên Bá, để an toàn, anh có muốn cùng tôi ra ngoài tìm chỗ nghỉ khác không?”

Thật ra Lý Thiên Bá đã bị lay chuyển, thế nhưng khi anh quay đầu lại nhìn Tống Huyên vẫn đang hôn mê chưa tỉnh, đành bất đắc dĩ cười khổ: “Tôi… chắc tôi không đi với anh đâu, bên ngoài không có gì che chắn cả, tôi sợ bà xã của tôi bị lạnh.”

Thật ra anh ta rất muốn ra ngoài với Trần Dương để tìm chỗ, thế nhưng hiện giờ vợ mình đang hôn mê chưa tỉnh, anh ta thật sự có lòng nhưng không đủ sức.

Trần Dương gật đầu, biết anh ta khó xử nên cũng không khuyên bảo nhiều, anh nhìn mọi người rồi nói: “Mọi người thì sao? Có ai đi ra ngoài với tôi không?”

Thật lòng Trần Dương hoàn toàn không muốn hỏi mấy kẻ con cháu nhà giàu này, thế nhưng lương tâm nói với anh, mình nên hỏi thử xem.

Nhưng kết quả đã rõ, không ai bằng lòng ra ngoài với anh, mà ai nấy đều dùng ánh mắt như nhìn kẻ ngu để nhìn anh.

Thằng này bị hỏng não rồi à? Vừa mưa xong, nhiệt độ giảm, ai biết nửa đêm có mưa nữa hay không. Lại nói, ở đây là ở cạnh biển, ai biết có rắn biển hay gì đó không?

“Trần Dương, đừng lắm chuyện nữa…” Tô Diệu đi tới bên cạnh Trần Dương, đỏ mặt nói.

Dưới cái nhìn của Tô Diệu, Trần Dương nói cái gì mà thế nhốt rồng, rồi cái gì mà hổ đói xuống núi đều là anh tự bịa ra, đơn giản chỉ là anh muốn ngủ một mình với cô thôi.

Dạo này, tình cảm của hai người bọn họ tăng lên nhanh chóng, thế nên Trần Dương không nhịn được, muốn cùng cô…

Nghĩ tới đây, tim Tô Diệu không khỏi đập nhanh hơn, khuôn mặt cũng nóng bừng bừng. May mà lúc này ánh sáng không tốt lắm nên mọi người cũng không nhìn ra điều gì.

Nhưng trong lòng dù có thẹn thùng nhưng Tô Diệu vẫn hơi giận, vừa mưa xong, chỗ nào cũng ướt sũng, hơn nữa ở bên bờ biển gió to như vậy, nếu mình ra ngoài với anh ấy thì không phải sẽ bị trúng gió à?

“Không lắm chuyện mà, sao anh lại lắm chuyện chứ?” Trần Dương hơi buồn bực, nói.

Tô Diệu vừa định nói thì một bóng người yêu kiều đi ra từ trong đám người: “Tôi… tôi đi theo anh!”

Người nói lời này trừ Từ Tiểu Nhu thì còn có thể là ai?

Thật ra trong lòng Từ Tiểu Nhu rất băn khoăn, không nói tới chuyện Trần Dương liều chết cứu cứu mình, mà vừa rồi còn suýt nữa hại Trần Dương. Nếu như lần này lại không ủng hộ anh ấy thì chắc anh ấy sẽ thật sự thất vọng về mình.

Hơn nữa, cô cũng không phải không có tâm tư riêng…

Nghe thấy lời của Từ Tiểu Nhu, đầu tiên mọi người sửng sốt, sau đó cả đám người bùng nổ.

Mẹ kiếp!

Mình không nghe nhầm chứ.

Từ tiểu thư muốn đi cùng với cái tên ở rể này?

Chuyện này quá không logic, dựa vào cái gì mà nữ thần lại muốn đi cùng với tên vô dụng này chứ?

Không chỉ bọn họ, người nhà họ Từ cũng đứng ngồi không yên!

Trần Dương chẳng qua chỉ là người ở rể của nhà họ Tô, mà Từ Tiểu Nhu là đại tiểu thư cao quý của nhà họ Từ. Dù là thân phận, địa vị, tiền tài, thì cả hai người đều không nằm cùng một đẳng cấp.

Lại nói, Từ Tiểu Nhu là người thuần khiết như ngọc, còn chưa có bạn trai, đi cùng với một người đã có vợ như Trần Dương là chuyện gì!

“Từ tiểu thư, cô trăm nghìn lần đừng để bị thằng oắt này lừa, anh ta toàn nói vớ vẩn thôi!”

“Đúng đó, nhìn mặt của anh ta đã thấy gian xảo rồi, vừa nhìn đã biết chẳng phải loại người tốt. Cô nghĩ xem, điện thoại di động của anh ta có tín hiệu mà không gọi xe cấp cứu, lại còn trốn trong góc xem người đẹp, người như vậy có thể tin tưởng được không?”

Trong lúc mọi người mỗi người một câu mắng Trần Dương, Tào Bảo đi tới trước mặt Lý Thiên Bá châm thêm một câu: “Tổng giám đốc Lý, anh tuyệt đối đừng để cho thằng oắt này đi. Nhất định là do đan dược thằng oắt này luyện không có tác dụng nên lúc này mới mượn cớ trốn đi đấy. Anh đừng để bị nó lừa!”
Bình Luận (0)
Comment