Long Tế Chí Tôn

Chương 140

Trong số những người ở đây có không ít người là tu sĩ, thậm chí còn có rất nhiều người là đệ tử của sáu môn phái lớn. Vì lý do cá nhân mà bọn họ gặp phải tình trạng tu luyện trì trệ không thể bứt phá nổi, cho nên đành phải lăn lộn làm ăn.

Bây giờ nghe nói có loại đan dược có thể giúp bọn họ bứt phá tình trạng tu luyện trì trệ, tất cả mọi người đều không kiềm chế nổi.

Trong số bọn họ có người đã mắc kẹt ở Hậu Thiên viên mãn suốt hơn hai mươi năm, vốn dĩ đã không còn ôm hy vọng bứt phá tới cảnh giới Tiên Thiên nữa rồi. Hiện giờ đột nhiên nghe nói có loại đan dược thần kỳ như vậy khiến ai nấy đều nôn nóng cả lên, có thế nào cũng phải giành được viên đan dược này.

Lý Thiên Bá nhìn lên màn hình lớn, kích động ra mặt.

Quả nhiên là thần dược. Ba năm trước anh ta đạt tới Hậu Thiên viên mãn sau đó suốt ba năm dậm chân tại chỗ không thể tu luyện tới Tiên Thiên. Tình trạng này duy trì bền vững chẳng khác nào một con đê không thể phá vỡ, không hề có dấu hiệu thay đổi.

Sau đó anh ta tới thỉnh giáo lão gia mới biết rằng, có rất nhiều người vì lý do thiên phú, năng lực, gân cốt nên cả đời vĩnh viễn bị kẹt ở Hậu Thiên viên mãn. Nhưng cũng có số ít những người có gân cốt tốt, năng lực siêu phàm, thiên phú trời sinh thì chỉ cần vài năm là có thể bước vào cảnh giới Tiên Thiên.

Nhưng khoảng cách từ Hậu Thiên viên mãn tới Tiên Thiên là một cửa ải mà có tới chín mươi chín phần trăm tu sĩ dùng cả đời cũng không thể vượt qua nổi.

Nghe lão gia nói vậy, Lý Thiên Bá không khỏi thất vọng. Anh ta cho rằng mình cũng sẽ giống như những vị tiền bối chết đi trong âu sầu kia, cả đời dừng lại ở viên mãn Hậu Thiên.

Nhưng hôm nay Phá Chướng Đan đã giúp Lý Thiên Bá nhìn thấy hy vọng,

Không tu luyện tới Tiên Thiên thì đều là hạng tầm thường, đây là câu nói lưu truyền trong giang hồ từ xưa tới nay.

Đến cả Lý Thiên Bá cũng không khỏi kích động.

Cái gì?

Phá Chướng Đan?

Tần Dương nhìn viên đan dược đan thui trên màn hình lớn, không khỏi sững sờ.

Có thể nói hiện nay Phá Chướng Đan là loại đan dược mà Trần Dương quen thuộc nhất, không ai có thể hiểu nó hơn anh!

Hơn nữa hiện giờ trên người Trần Dương cũng đem theo mấy viên Phá Chướng Đan. Nhưng tại sao viên đan dược trên khán đài nhìn bề ngoài có vẻ thô ráp thế kia? Mặc dù nó cũng đen không kém đan dược do anh điều chế nhưng nhìn bề ngoài thì đan dược của anh giống như được bọc một lớp đường, rất mịn màng.

Trần Dương so sánh hai viên đan dược một chút thì phát hiện ra chúng khác xa nhau.

Nhưng những người ở đây nếu không phải người nổi tiếng trong xã hội thì cũng là người làm chính trị, dù thế nào đi chăng nữa thì nhà họ Đinh cũng không thể nào tự tay phá hủy gia sản của mình chứ?

Trần Dương sờ cằm, nếu anh đoán không lầm thì do trải qua thời gian quá dài nên lớp bọc bảo vệ bên ngoài viên Phá Chướng Đan này đã bị ô-xy hóa rơi mất rồi.

Nói đơn giản thì đây là một viên đan dược đã hết hạn sử dụng.

Trần Dương cho rằng trên đời này ngoài anh ra thì không ai khác có thể điều chế ra Phá Chướng Đan được. Nếu thật sự có người khác điều chế được loại đan dược này thì giang hồ đã sớm xôn xao cả lên rồi.

Nghĩ vậy, Trần Dương bình tĩnh lại sau đó thong thả xem người bán đấu giá báo giá: "Viên Phá Chướng Đan này có giá khởi điểm năm trăm triệu tệ, mỗi lần tăng giá tối thiểu một trăm triệu!"

"Rầm!"

Người đẹp bán đấu giá gõ búa gỗ xuống mặt bàn: "Bây giờ bắt đầu đấu giá!"

Búa gỗ vừa gõ, mọi người không thể chờ nổi nữa ào ào giơ bảng!

"Tôi trả một tỷ!"

"Tôi trả một tỷ năm trăm triệu tệ!"

"Đừng hòng tranh với tôi, tôi trả hai tỷ!"

...

Trong phòng đấu giá mọi người ào ào giơ bảng. Bọn họ không nâng giá mỗi lần một trăm triệu tệ mà nâng hẳn năm trăm triệu tệ một lần.

Còn chưa tới mười giây, giá bán viên Phá Chướng Đan này đã tăng lên tới ba tỷ năm trăm triệu tệ!

Chết tiệt!

Trần Dương sửng sốt tại chỗ!

Những người này thật sự không coi tiền là tiền, một viên Phá Chướng Đan mà trả giá trên trời ba tỷ năm trăm triệu tệ!

Hơn nữa nhìn tình hình này thì có vẻ giá bán sẽ còn tiếp tục tăng lên!

Đột nhiên Trần Dương nhớ tới viên Phá Chướng Đan lần trước anh bán cho Lý Hổ với giá một tỷ, bán một viên khác cho Toàn Uy với giá hai tỷ. Hai viên đan dược anh bán đi tổng cộng kiếm về ba tỷ!

Trần Dương còn cho rằng anh kiếm được quá hời, bây giờ xem ra núi cao còn có núi cao hơn.

Trần Dương cảm thấy trái tim anh sắp chảy máu tới nơi.

Trời ạ, tụt huyết áp mất!

Trong lúc Trần Dương đang đau khổ thì giá bán viên Phá Chướng Đan kia đã lên tới bốn tỷ năm trăm triệu tệ, hơn nữa giá vẫn đang tiếp tục tăng lên.

Lúc này Lý Thiên Bá không kiềm chế nổi nữa. Ngày hôm nay bất luận thế nào anh ta cũng phải giành được viên Phá Chướng Đan này. Nếu anh ta có thể bứt phá tới cảnh giới Tiên Thiên thì dưới sự dẫn dắt của anh ta, nói không chừng nhà họ Lý sẽ bước lên một bước trở thành gia tộc hạng nhất, thăng cấp thành thế gia!

Nhưng đúng lúc anh ta định giơ bảng thì bị Trần Dương ngăn cản.

Lý Thiên Bá thắc mắc nhìn Trần Dương: "Tiểu Dương, anh kéo tôi làm gì?"

Viên Phá Chướng Đan này là đan dược quý hiếm. Sống hơn hai mươi năm nay, đây là lần đầu tiên Lý hiên Bá nghe nói có loại đan dược thần kỳ giúp người ta bứt phá tình trạng tu luyện trì trệ. Loại đan dược này phải thuộc về anh ta, sao anh ta có thể trơ mắt nhìn nó bị người khác giành mất?

Nhận ra ánh mắt nghi hoặc của Lý Thiên Bá, Trần Dương khẽ lắc đầu: "Nghe lời tôi, đừng tham gia. Mặc dù viên Phá Chướng Đan kia là hàng thật nhưng lớp bảo vệ bên ngoài đã hoàn toàn bị ô-xy hóa rồi, hiện giờ nó chỉ là một viên đan dược hết hạn sử dụng mà thôi!"

Nói xong Trần Dương dừng lại một giây rồi tiếp tục: "Ăn đồ ăn quá hạn sẽ bị tiêu chảy, còn dùng đan dược quá hạn thì chỉ sợ không chỉ là tiêu chảy thôi đâu..."

Trần Dương nhìn chằm chằm Lý Thiên Bá, anh tin rằng Lý Thiên Bá sẽ hiểu ý anh.

Cái gì!

Đan dược quá hạn?

Lý Thiên Bá cụt hứng ngồi yên tại chỗ, Tống Huyên ở bên cạnh thấy vẻ mặt thất vọng tới hồn bay phách tán của chồng mình thì nắm chặt tay anh ta.

Cảm nhận được sự lo lắng của vợ, Lý Thiên Bá vỗ nhẹ tay Tống Huyên ý nói cô đừng sốt sắng. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi nhìn Trần Dương, nói: "Tiểu Dương, làm sao anh biết viên đan dược này đã quá hạn thế?"

Lý Thiên Bá hỏi câu này không phải là vì anh ta nghi ngờ Trần Dương mà chỉ đơn giản là vì tò mò.

Kể từ lần trước Lý Thiên Bá tận mắt chứng kiến Trần Dương dùng bình gốm điều chế thuốc giải cứu vợ anh ta tỉnh lại, Lý Thiên Bá lập tức hiểu rằng người anh em này của anh ta không hề đơn giản.

Trần Dương thần bí mỉm cười, anh không giải thích mà chỉ nói: "Hiện giờ nhiều người phức tạp, tôi cũng không thể nói rõ ràng chuyện này với anh trong thời gian ngắn. Sau khi kết thúc buổi đấu giá tôi sẽ nói cho anh biết!"

Lý Thiên Bá nghe Trần Dương nói vậy thì ánh mắt sáng lên. Trong lòng anh ta có cảm giác rằng Trần Dương chuẩn bị đem tới cho anh ta một tin vui lớn!

Lý Thiên Bá cực kỳ tin tưởng Trần Dương.

Tống Huyên cũng không thể không nhìn Trần Dương một chút. Cô rất cảm kích Trần Dương, nếu không có anh thì chỉ sợ cô và chồng cô đã sớm âm dương xa cách.

Vì vậy Tống Huyên cũng cực kỳ tin tưởng Trần Dương.

Nhưng đột nhiên ở bên cạnh có người bật cười.

Ngô Dung ngồi ở một bên đang ôm bụng cười ha hả.

"Ha ha...ôi, thật là cười chết tôi rồi!"

Ngô Dung chỉ vào Trần Dương, vừa cười lớn vừa nói: "Nhóc ranh, không phải anh đang kể chuyện cười đấy chứ? Anh chê cười tôi không mua được Thiên Không Chi Thành thì thôi, bây giờ lại nói đan dược được đấu giá ở buổi đấu giá Đinh Đinh là đan dược hết hạn sử dụng. Đầu óc của anh có vấn đề đấy à? Ha ha ha, đúng là quá buồn cười. Làm sao nhà họ Đinh có thể bán đấu giá một món đồ hết hạn sử dụng được cơ chứ? Bọn họ làm như thế chẳng khác nào tự mình phá hủy gia sản của mình ư? Tôi thấy anh không chịu nổi cảm giác bị người ta tranh giành cho nên mới cố ý bôi nhọ người ta!"

Khi nói những lời này Ngô Dung cố ý nói lớn tiếng, như thể anh ta chỉ sợ những người khác không nghe thấy.

Những người xung quanh đều bị lời nói của anh ta thu hút sự chú ý, nhìn về phía này.

Trần Dương cười khẩy: "Anh nói nhiều như vậy làm gì? Dù sao anh cũng đâu có mua nổi!"

"Phải, tôi không mua nổi!" Ngô Dung cười gằn thừa nhận sự thật, sau đó anh ta phản kích: "Nhưng ít ra tôi cũng có thể bỏ ra mười tám triệu một trăm nghìn đô-la Mỹ đấu giá sợi dây chuyền Thiên Không Chi Thành, còn anh thì sao? Tôi đoán trong túi anh đến cả một nghìn tám trăm tệ cũng chẳng có nổi...ha ha ha..."

Cảm nhận được ánh mắt của những người xung quanh, Ngô Dung càng hăng say hơn. Anh ta đứng dậy, lớn tiếng: "Mọi người mau tới đây phân xử mà xem, cái tên ở rể nhà họ Tô này nói Phá Chướng Đan đang được đấu giá trên khán đài là hàng giả đã hết hạn sử dụng!"

Cái gì?

Trần Dương không muốn sống nữa hay sao?

Anh ta dám nói năng linh tinh trong buổi đấu giá của nhà họ Đinh, như vậy chẳng phải đang công khai phá hoại sản nghiệp kinh doanh mấy đời của nhà họ Đinh ư?

Nghe Ngô Dung nói vậy, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên người Trần Dương.

Không ít người không kiềm chế được mà bật cười, bầu không khí vốn đang náo nhiệt đột nhiên trở nên kỳ lạ.

Người đẹp bán đấu giá đứng trên khán đài cũng cực kỳ tức giận. Rốt cuộc là kẻ ngu ngốc ở đâu xuất hiện phá hỏng buổi đấu giá của cô thế?

"Aiz, sự kiện quan trọng thế này mà lại cho loại người đó vào, bảo vệ của nhà họ Đinh có vấn đề đấy à!"

"Phải đấy, quá sơ suất rồi..."

Mọi người ào ào lên tiếng, hội trường lập tức trở nên hỗn loạn.

Đúng lúc đó một thanh niên trẻ tuổi sắc mặt âm u dẫn mấy người bảo vệ dáng người cao lớn đi vào hội trường.
Bình Luận (0)
Comment