Long Tế Chí Tôn

Chương 147

“A di đà Phật.”

Hòa thượng Nguyên Chẩn bật cười nói: “Hiện giờ chỉ có nhà sư Nguyên Chẩn bên Thần Long giáo, không có hòa thượng Nguyên Chẩn của phái Vô Thiếu Lâm. Mấy năm nay tôi hết lòng hết dạ vì phái Thiếu Lâm nhưng chỉ cho tôi được cái danh Trưởng lão ngoại môn, không nói đến phương trượng trụ trì, dựa vào công lao của tôi thì chí ít tôi cũng có thể làm chủ tọa của Đạt Ma Đường, thật bất công!”

Giọng điệu ông ta rất lạnh lùng, nhưng ông cụ Trần lại thấy được sự tức giận trong lời nói đó.

“Hai năm trước, bần tăng gia nhập Thần Long giáo, nhưng ông vẫn luôn đóng cửa, tôi cũng không tìm được cơ hội nói với ông.”

Ông cụ Trần cực kì thấp thỏm, đại sư Nguyên Chẩn là người đã giới thiệu ông lên núi Võ Đang lúc đầu, bây giờ lại trở thành nhà sư Nguyên Chẩn của Thần Long giáo, đúng là vận mệnh trêu người.

Dường như nhìn ra được ông đang bối rối, Nguyên Chẩn cũng không giục. Ông ta nhấp một ngụm trà rồi mới từ tốn đứng dậy, bình thản nói: “Tôi đã nói hết những gì có thể nói rồi, ông nên cân nhắc cẩn thận. Hai ngày nay tôi xử lí chút chuyện ở thành phố Tây Xuyên, ông cân nhắc xong thì có thể cho tôi câu trả lời bất kỳ lúc nào.”

Nói rồi ông ta liền bước ra ngoài, lúc vừa bước đến cửa ông ta dừng lại: “Nhà họ Trần gia nhập Thần Long giáo, mọi chuyện đều có thể dễ dàng nói chuyện, không gia nhập mọi thứ miễn bàn, từ nay ông và tôi nếu có gặp lại thì sẽ là kẻ thù của nhau!”

Nói rồi ông ta rời đi không quay đầu lại.

Ông cụ Trần nghe vậy vừa ngạc nhiên vừa tức giận, ông ta đã dám bại lộ thân phận trước mặt mình thì tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý cả rồi.

Nếu mình từ chối, chỉ sợ rằng Nguyên Chẩn sẽ không bỏ qua cho nhà họ Trần.

Phải làm thế nào đây?

Lúc này ba ngọn núi lớn đang đặt ngay trước mặt ông, một là Thần Long giáo, một là phái Võ Đang, còn một là nhà họ Trần. Nếu đi sai một bước mọi thứ sẽ chẳng thể quay lại được. Ông nên lựa chọn thế nào đây?



Quán cafe Peninsula, đây là quán cafe nổi tiếng ở thành phố Tây Xuyên.

Bởi vì hương vị cafe thanh khiết, không gian thoải mái nên rất được giới trẻ ưa chuộng.

Buổi tối là thời điểm thích hợp để hẹn hò nên đại sảnh chật ních người.

Cũng may bây giờ ý thức của mọi người rất tốt, mặc dù đang nói chuyện phiếm với nhau nhưng họ đều nói khẽ không làm phiền đến người khác.

Lúc Trần Dương đưa Từ Tiểu Nhu về nhà rồi quay lại tìm Vu Lan thì đã là chuyện của một tiếng sau.

Vu Lan cho rằng Trần Dương không đến nữa, lúc vừa chuẩn bị ra về lại nhìn thấy Trần Dương đẩy cửa quán cafe bước vào.

Cô thầm mừng rỡ vội vàng đứng dậy vẫy tay với Trần Dương.

Hôm nay Vu Lan mặc một chiếc váy dài thướt tha, nửa người trên là màu hồng, phía dưới màu xanh lục, cô mang đôi giày cao gót màu be giống đóa hoa sen trôi nổi trên mặt nước, cực kì động lòng người.

Trần Dương vừa bước vào quán thì nhìn thấy cô.

“Anh… Anh nhìn đi đâu vậy?” Nhìn thấy ánh mắt của Trần Dương trái tim cô bỗng đập rộn ràng, vội vàng tỏ vẻ hung hăng uy hiếp.

“Ha ha, chị mặc đẹp như vậy, lẽ nào còn không cho tôi nhìn sao?”

Trần Dương khẽ cười ngồi xuống đối diện cô, nhìn môi đỏ của cô: “Hôm nay chị trang điểm à?”

“Ừ!”

Không biết tại sao nhưng khi nghe Trần Dương nói vậy cô lại thầm vui sướng, anh thế mà lại quan tâm đến mình, mình chẳng qua chỉ trang điểm nhẹ chút thôi mà anh vừa liếc mắt một cái đã nhận ra rồi.

“Nói đi, tìm tôi có chuyện…”

“Chụt!”

Anh còn chưa nói xong, Vu Lan đã đứng dậy nhướng người qua cách một cái bàn để lại một dấu môi đỏ đào trên gò má anh.

Hôn xong mặt Vu Lan ửng đỏ nói: “Được, được Trần Dương, tôi… tôi có một chuyện, muốn nhờ anh giúp đỡ!”

Trần Dương bị động tác của cô làm cho choáng váng, chưa kịp nói gì đã hôn mình. Người… Người phụ nữ này sẽ không có ý gì với mình chứ?

Anh sờ gò má hơi ươn ướt, gương mặt khó hiểu nhìn cô: “Thành ý hôm nay cũng quá đủ rồi, chị nói đi, chuyện gì!”

Nhìn dấu môi trên mặt Trần Dương, cô ngượng ngùng cúi đầu không dám nhìn vào mắt Trần Dương: “Anh… Anh đã từng nghe đến Thần Long giáo chưa?”

Trùng hợp thật, hôm nay Đinh Nguyên cũng nói với anh về Thần Long giáo – một trong hai tà giáo lớn.

“Tôi biết, tà giáo cùng đẳng cấp với Nhật Nguyệt Thần giáo.” Trần Dương trả lời, rồi hỏi: “Chị hỏi cái này để làm gì? Chuyện này không liên quan gì đến Thần Long giáo chứ?”

“Ừ!”

Vu Lan gật đầu: “Tôi muốn nhờ anh điều tra về Thần Long giáo…”

Tiếp sau Nhật Nguyệt Thần giáo, Thần Long giáo cũng lập bang hội ở thành phố Tây Xuyên.

Hiện giờ chuyện hai tà giáo lớn đều lập phân bộ ở đây đã dấy lên cảnh giác của những người cấp trên.

Mặc dù khoảng thời gian này Ân Trường Không của Nhật Nguyệt Thần giáo không làm ra chuyện gì, nhưng Thần Long giáo vừa đến, đã làm một chuyện làm người khác phẫn nộ.

Đó là dùng trẻ sơ sinh và trinh nữ để luyện đan, khiến tình cảnh thành phố Tây Xuyên hỗn loạn, sợ bóng sợ gió, ai cũng khiếp sợ.

Cấp trên đã ra thông báo trong vòng nửa tháng phải nhổ tận gốc bang hội Thần Long giáo ở thành phố Tây Xuyên, nếu không sẽ bị trách phạt.

Khi nhận được mệnh lệnh, bọn họ vẫn đang điều tra Thần Long giáo, nhưng không tìm được vị trí bang hội của chúng, mắt thấy thời hạn nửa tháng ngày càng gần, cô không thể không đến tìm Trần Dương giúp đỡ.

“Chị thật sự coi trọng tôi.”

Trần Dương cười gượng nói: “Cảnh sát các chị không tìm được họ thì một người bình thường như tôi sao có thể tìm được chứ?”

Thấy Trần Dương từ chối, Vu Lan lo lắng vội vàng nói: “Hôm trước chúng tôi bắt được một đệ tử của Thần Long giáo tên là Đàm Tiểu Long. Chúng tôi thẩm tra hắn hai ngày nhưng không sao cạy miệng hắn được, hắn không chỉ có ý chí kiên định mà còn vô cùng xảo quyệt, không còn cách nào khác chúng tôi đành phải tạm giam hắn. Thấy thời gian nửa tháng đã qua quá nửa rồi nên chúng tôi chỉ có thể nghĩ một cách khác, định cử người đến nhà giam tiếp cận hắn, sau đó… tôi lại nghĩ đến anh!”

Cái gì?

Gián điệp?

Muốn mình đến nhà giam làm gián điệp sao?

Chị đang đùa tôi à?

Trần Dương thậm chí còn chẳng thèm nghĩ đã lập tức từ chối: “Thứ lỗi cho tôi không có năng lực làm chuyện này, tôi chưa từng trải qua đào tạo nghiệp vụ, vào nhà giam làm gián điệp rất dễ bị lộ. Đội điều tra tội phạm các chị không phải có rất nhiều gián điệp sao? Tùy tiện chọn một người có lẽ giỏi hơn tôi gấp mười lần đó, chọn tôi làm gì?”

Anh nói nhiều như vậy nhưng ý chính chỉ có hai chứ: Không đi!

Vu Lan kinh ngạc vội vàng đi qua ngồi xuống cạnh Trần Dương, nắm cánh tay anh lắc qua lắc lại: “Ôi, Trần Dương tốt bụng, cầu xin anh mà, giúp tôi một chút thôi… Không thì tôi hôn anh một cái nữa, được không…”

“Haizz, đừng…”

“Chụt!”

Trần Dương không tránh kịp đã bị hôn một cái, một dấu hôn đỏ lại xuất hiện gò má bên kia của Trần Dương.

Lúc này khá thú vị, mỗi bên một dấu hôn, Trần Dương sững sờ, đây không phải là ép người quá đáng sao?

Vu Lan cũng không ngờ mình sẽ hôn anh cái nữa, nhưng không biết tại sao cô không có chút phản cảm nào khi hôn Trần Dương, phải biết rằng khi nắm tay Tào Bảo, trong lòng cô cũng sẽ vô thức kháng cự.

Cô không khỏi nhớ đến lần bị Ân Trường Không bắt cóc, đó là lần đầu tiên cô hôn Trần Dương, thật ra lần đó trong lòng cô cũng có chút kháng cự.

Lần thứ hai cô hôn Trần Dương là ở vịnh Tây Loan, bây giờ nhớ lại lúc đó cô chẳng có cảm giác kháng cự nào, còn lần này… hoàn toàn là cô chủ động hôn anh…

Cộng thêm hai lần này nữa thì tổng cộng cô đã hôn anh bốn lần rồi. Trời ơi… Sao lại thế này...

Vu Lan hoảng loạn, cô chợt nhận ra mình đang nắm tay Trần Dương, như đang làm nũng với anh.

Vết đỏ ửng trên mặt càng thêm đỏ nhưng cô lại không buông tay ra, mà càng dùng sức lắc qua lắc lại: “Xin anh đó… Lần trước lúc bọn cướp ngân hàng đến anh đã chặn súng cho người ta, bây giờ đến cả đứa trẻ mà Thần Long giáo cũng không tha, lẽ nào anh có thể đứng nhìn những sinh mệnh vô tội bị chúng giết hại sao?”

Nghe vậy Trần Dương không nói gì, anh quả thật không thể nhẫn tâm làm chuyện như vậy được.

Nghĩ ngợi một hồi, anh thở dài vỗ vào mu bàn tay cô: “Được rồi được rồi, chị đừng lắc nữa, tôi đồng ý giúp chị còn không được nữa sao?”

“Trần Dương… Anh đúng là người tốt!” Vu Lan vui mừng nói.

“Chị đừng vui mừng quá sớm, chỉ lần này thôi đấy, sau này những loại chuyện như vậy đừng đến tìm tôi nữa, tôi còn muốn sống lâu thêm vài năm nữa cơ.” Trần Dương bất lực nói.

“Được!” Vu Lan buông tay anh ra, nở một nụ cười mê người.

Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của người trước mặt, Trần Dương không khỏi chuyển động ngón tay: “Nếu tôi hoàn thành nhiệm vụ này… thì có lợi gì không?”

Lúc nói những lời này, anh không kiềm được nhìn chằm chằm vào đôi môi quyến rũ của cô.
Bình Luận (0)
Comment