Long Tế Chí Tôn

Chương 154

Sắc mặt hai vợ chồng Trần Thiên Diệu rất khó coi. Tô Diệu kéo tay Đường Tĩnh nhưng lại bị bà ta bỏ qua một bên: "Ha, suýt nữa thì tôi quên mất. Con trai của các người đi trộm nội y cho tình nhân của cậu ta, sau đó đòi tiền tình nhân của cậu ta phải không? Có lẽ tiền của cậu ta đều do mấy người phụ nữ không đàng hoàng cho chứ gì? Đúng là giỏi thật!"

"Nói năng lung tung!"

Trần Thiên Diệu tức đến nỗi mặt mũi đỏ bừng lên: "Con trai tôi không phải hạng người như thế."

Dù sao Trần Dương cũng từng được hưởng nền giáo dục tiến bộ khi ở nhà họ Trần, làm sao mà con trai ông lại làm chuyện khiến người khác khinh thường như phạm tội trộm nội y của phụ nữ chứ?

Trần Thiên Diệu tin rằng nhất định có uẩn khúc gì đó trong chuyện này. Tính cách của con trai ông, ông hiểu rất rõ.

"Không phải hạng người như thê? Cảnh sát cũng đã gọi điện tới nhà rồi." Đường Tĩnh cười khẩy: "Lại còn ngoan cố, có bản lĩnh thì ngay bây giờ các người gọi điện thoại cho Trần Dương thử xem, có gọi được hay không."

Trần Dương đã bị bắt vào nhà giam rồi, chắc chắn điện thoại di động cũng bị người ta lấy đi. Làm sao mà bọn họ gọi điện thoại cho Trần Dương được chứ?

"Ôi trời, mẹ...mẹ đừng tranh cãi với bọn họ nữa, dù sao...dù sao bọn họ cũng là bố mẹ chồng của con!" Nói đến nửa câu sau, giọng của Tô Diệu lí nhí đến nỗi không thể nghe rõ nổi.

"Bố mẹ chồng? Bọn họ xứng chắc?" Đường Tĩnh hừ lạnh rồi nói: "Mẹ nói cho con biết, loại phế vật vô dụng kia mà được thả ra thì con phải ly hôn với cậu ta ngay. Đừng có dây dưa lằng nhằng nữa, mẹ chịu đựng quá đủ rồi."

Ly hôn?

Ly hôn thì ly hôn, ai tiếc con gái của bà ta chứ?

Lần trước cô con dâu tốt của bọn họ dẫn người phụ nữ ngang ngược không hiểu lý lẽ này tới bệnh viện gây sự đã khiến vợ chồng Trần Thiên Diệu có ấn tượng xấu về hai người rồi, bây giờ bà ta lại tiếp tục ăn nói thô lỗ.

Mẹ thế nào thì con thế ấy, con trai của hai người còn tiếp tục ở nhà của hai người phụ nữ này thì chỉ sợ sẽ bị bọn họ bắt nạt tới chết mất thôi.

Trần Thiên Diệu và Cố Phương liếc mắt nhìn nhau, trong lòng âm thầm quyết định. Mặc dù Trần Thiên Diệu rất tức giận nhưng ông cũng lười tranh luận với loại phụ nữ không có kiến thức này trước mặt mọi người. Đợi con trai của bọn họ ra ngoài, nhất định phải khuyên con trai ly hôn.

"Đi nào vợ, chúng ta đi xem nhà."

Cố Phương kéo tay chồng mình rồi đi về phía khu biệt thự.

Trong khu biệt thự Thiên Mộng Viên, căn biệt thự cao cấp nhất có một khoảng sân riêng. Thực ra trông căn nhà này giống một trang viên hơn là biệt thự.

Phía trước có một vườn hoa nhỏ, phía sau là một bể bơi rất lớn. Trong nhà có sẵn Royce Rolls, Bingley, Lincoln. Những chiếc xe này đều do Trần Dương chuẩn bị cho bố mẹ từ trước, dùng làm phương tiện di chuyển.

"Hai đồ quê mùa kia cũng buồn cười thật đấy. Tới đây xin việc thì đi xin việc đi, cứ nhất quyết phải tỏ vẻ bọn họ có thể mua nổi nhà ở đây làm gì chứ? Bọn họ cũng không tự nhìn lại bản thân xem!" Sau khi chế giễu bố mẹ Trần Dương, Đường Tĩnh cũng lười đi theo xem bọn họ làm gì.

Vừa rồi Lý Mật gọi điện thoại cho Tô Diệu, người được sắp xếp tới tiếp đón bọn họ đã tới. Đường Tĩnh và Tô Diệu chuẩn bị đi xem nhà.

"Diệu Diệu, con mau nhìn căn nhà kia xem, lớn quá đi mất." Đường Tĩnh nhìn một căn biệt thự ở phía trước rồi nói: "Ôi, đây là biệt thự cao cấp nhất phải không? Đúng là khác hẳn những căn biệt thự khác, rõ ràng là một trang viên."

Mắt Đường Tĩnh sáng lên, bà ta kéo tay Tô Diệu rồi nói: "Đi nào con gái ngoan, chúng ta đi xem thử."

Nói xong hai người liền nhanh chân bước tới căn biệt thự đế vương. Nhưng bọn họ còn chưa bước được mấy bước thì Đường Tĩnh liền sửng sốt.

Bởi vì bà ta nhìn thấy hai người nhà quê kia đang đi tới trước cổng căn biệt thự cao cấp, sau đó lấy trong túi ra chìa khóa rồi mở cổng.

Cái gì?

Tại sao bọn họ lại có chìa khóa?

Đường Tĩnh nghi hoặc nhìn người phụ trách bán hàng đang đứng bên cạnh, hỏi: "Các người có nhầm không thế? Đó là căn biệt thự cao cấp phải không? Tại sao các người lại tùy tiện đưa chìa khóa cho người khác? Không sợ người ta trộm đồ bên trong sao?"

Hai kẻ quê mùa này dạy dỗ ra tên trộm Trần Dương, chắc chắn bọn họ cũng chẳng phải hạng đàng hoàng gì.

Nghĩ vậy Đường Tĩnh nói: "Anh kiểm tra xem có phải chìa khóa bị bọn họ trộm không, có thể hai người kia chẳng phải hạng đàng hoàng gì đâu!"

Trong mắt Đường Tĩnh, làm sao mà hai người quê mùa đó có thể mua được biệt thự, lại còn là biệt thự cao cấp nhất chứ. Vì vậy theo quán tính bà ta cho rằng hai người đó trộm chìa khóa.

Người phụ trách bán hàng đứng bên cạnh không khỏi bối rối: "Cô Đường, đây đúng là biệt thự cao cấp nhất nhưng quản lý đã dặn dò chúng tôi từ trước rồi. Căn biệt thự này đã được người khác mua, tình hình cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ."

"Sao cơ? Có người mua rồi ư?"

Đường Tĩnh không khỏi khó chịu, còn lâu bà ta mới tin hai người quê mùa đó mua được biệt thự hạng đế vương. Vì vậy Đường Tĩnh nói: "Căn biệt thự đó không tệ, tôi muốn mua."

Đó là biệt thự cao cấp nhất đấy. Mua căn biệt thự đó nhất định sẽ có ưu đãi, người khác biết chuyện bà ta cũng rất tự hào. Dù sao đã có con gái kiếm tiền, bà ta cũng không có áp lực gì.

"Xin lỗi cô Đường, chuyện này tôi không quyết định được." Người phụ trách bán hàng áy náy nói.

"Mẹ, mẹ đừng làm khó người ta!" Tô Diệu cắn môi.

"Phải rồi Diệu Diệu, con và Lý Mật thân thiết như vậy, con gọi điện thoại cho con bé thử xem. Bảo con bé giữ căn biệt thự này lại cho con, nếu thật sự không được thì chúng ta bỏ ra thêm chút tiền." Đường Tĩnh thản nhiên nói.

Nghe bà ta nói vậy, Tô Diệu cũng có chút đắn đo: "Vậy...con gọi điện thoại cho Mật Mật."

...

Cùng lúc đó, trong nhà giam số một thành phố Tây Xuyên.

Sau chuyện tối hôm qua đám người Địch Thiên Đông bị đánh gục, Trần Dương trở thành người cầm đầu trong nhà giam. Bây giờ anh đi tới đâu cũng có một đám đàn em đi theo sau.

Ở nhà giam, nắm đấm của ai to nhất thì người đó làm đại ca. Vì vậy bọn họ vô tình vô nghĩa bỏ rơi Địch Thiên Đông.

Nhưng Trần Dương không hề có ý định làm bá chủ nhà giam. Mấy tên đàn em theo sau lưng Trần Dương bị anh giáo huấn mấy hôm sau đó cực kỳ tủi thân đi chỗ khác.

Bọn họ không bám theo anh nữa, cuối cùng Trần Dương cũng có nhiều thời gian và không gian tiếp cận Đàm Tiểu Long hơn.

Sau buổi tối hôm qua Trần Dương cứu Đàm Tiểu Long, hai người trở thành anh em nói chuyện rất hợp ý nhưng cũng không ai tiết lộ thân phận của mình.

Sau một tuần bị bắt vào nhà giam, vì không có đủ bằng chứng nên Đàm Tiểu Long được thả ra.

Nhưng trước khi đi, hắn ta để lại phương thức liên lạc cho Trần Dương sau đó ghé sát vào tai Trần Dương mà nói: "Tiểu Dương, tôi ra ngoài trước. Anh được thả ra ngoài thì liên lạc với tôi, tôi sẽ tiếp đãi anh. Nhớ đấy, nhất định phải liên lạc với tôi!"

"Được, nhất định tôi sẽ liên lạc." Trần Dương cầm chắc tờ giấy, kiềm chế sự kích động trong lòng không thể hiện ra ngoài.

Sau khi Đàm Tiểu Long rời khỏi nhà giam, Trần Dương không nhịn được mà lấy tờ giấy ra hôn nó một cái: "Ở trong nhà giam lâu như vậy, cuối cùng cũng không uổng phí thời gian của mình."

Sau khi mục tiêu của nhiệm vụ lần này rời khỏi nhà giam, Trần Dương tiếp tục ở lại trong nhà giam thêm hai ngày nữa.

Xảy ra chuyện gì thế? Người ta đã đi rồi, tại sao vẫn chưa thả anh ra chứ? Không phải bọn họ thật sự coi anh là tội phạm trộm cắp phải bắt giam một tháng đấy chứ?

Trong lúc Trần Dương đang buồn bực thì nữ giám ngục tới, nói: "Trần Dương, anh có thể ra ngoài rồi!"

"Được, tôi thu dọn đồ đạc một chút!" Trần Dương nhếch miệng mỉm cười!

Sau khi thay lại bộ đồ hôm bị cảnh sát bắt, Trần Dương cảm thấy như thể anh đang nằm mơ. Ra khỏi nhà giam, Trần Dương tìm chỗ sạc pin điện thoại. Anh vừa khởi động điện thoại thì màn hình hiển thị một loạt tin nhắn mới không đếm xuể, Wechat cũng hiện ra mấy nghìn thông báo.

Phải mấy phút sau tiếng chuông thông báo mới dừng lại.

Trần Dương mở tin nhắn lên xem thì thấy mấy hôm nay Từ Tiểu Nhu gửi cho anh tới mấy trăm tin nhắn. Bố mẹ anh, Lam Khê, Mễ Tuyết cũng gửi tin nhắn cho anh. Nhưng chỉ có Tô Diệu là không, điều này khiến Trần Dương không khỏi thất vọng.

Trần Dương lần lượt trả lời tin nhắn. Đầu tiên anh trả lời Từ Tiểu Nhu, sau đó tới Lam Khê, cuối cùng khi Trần Dương đang định gọi điện thoại cho bố mẹ thì Vu Lan gọi tới.

"Alo, Trần Dương, anh...anh không sao chứ?" Không biết tại sao Vu Lan lại rất lo lắng cho Trần Dương. Trần Dương vào nhà giam nửa tháng, cả nửa tháng nay Vu Lan cũng rất lo lắng chỉ sợ ở trong nhà giam Trần Dương sẽ gặp chuyện chẳng lành.

Giọng điệu đầy quan tâm của Vu Lan khiến Trần Dương cảm thấy rất ấm áp. Mặc dù có những lúc Vu Lan hơi kích động nhưng cô vẫn rất quan tâm tới anh!

"Ừm, tôi không sao!" Trần Dương mỉm cười đáp.

"À, vậy thì tốt."

Vu Lan thở phào nhẹ nhõm, nỗi lo lắng trong lòng cũng biến mất: "Vậy mấy ngày qua anh có thăm dò được tin tức hữu dụng gì từ chỗ Đàm Tiểu Long không?"

"Chị hỏi như vậy là không đủ thành ý rồi!" Trần Dương mỉm cười đầy xấu xa.

"Anh..." Vu Lan ở đầu dây bên kia đỏ mặt. Đột nhiên cô nhớ tới cảnh tượng nửa tháng trước cô hôn Trần Dương trong quán cà phê, hơn nữa còn hôn hai lần.

Vu Lan cảm nhận được nhịp tim của cô tăng nhanh, mặt cũng bắt đầu nóng bừng: "Làm sao anh lại không đứng đắn như vậy chứ, vừa ra tù đã...đã trêu ghẹo tôi..."

"Chị chưa nghe câu này sao, ngồi tù ba năm lợn nái cũng biến thành Điêu Thuyền. Mặc dù tôi mới chỉ vào nhà giam nửa tháng nhưng cũng chẳng thoải mái gì đâu." Trần Dương không hề nói lung tung. Trong nhà giam ngoài một nữ giám ngục ra thì tất cả đều là đàn ông, bây giờ nghe thấy giọng nói dịu dàng của Vu Lan thật dễ chịu biết mấy.

"Anh...vậy anh nói cho tôi biết anh có thăm dò được chuyện gì không, sau đó...sau đó anh muốn thế nào cũng được..."
Bình Luận (0)
Comment