Long Tế Chí Tôn

Chương 166

Lý Lâm nói gì cơ?

Bái anh làm sư phụ?

Điều chế đan dược là bí mật không thể truyền ra ngoài, làm sao mà anh tùy ý để người khác học được cơ chư?

Anh và Lý Lâm không quen mà cũng chẳng thân, hơn nữa vừa rồi Lý Lâm còn đe dọa anh nên cô ta đừng có nằm mơ. Trần Dương lập tức lắc đầu từ chối: "Xin lỗi cô Lý, năng lực của tôi cũng chẳng phải xuất sắc. Cô đừng làm thế này thì hơn, tránh để người ta hiểu lầm!"

Trần Dương khiến Lý Lâm hụt hẫng, cô vội vàng kéo tay Trần Dương rồi khổ sở cầu xin: "Sư phụ, cầu xin thầy thu nhận con làm đồ đệ! Sau này nhất định con sẽ ngoan ngoãn nghe lời thầy!"

Chỉ cần Trần Dương thu nhận cô ta làm đồ đệ thì thể diện, danh sự, sự kiêu ngạo của cô ta không đáng giá một đồng so với thầy luyện đan cao quý Trần Dương.

Chỉ cần cô ta học được cách điều chế Phá Chướng Đan thì tình trạng tu luyện trì trệ sẽ không bao giờ tồn tại nữa.

Còn nhà họ Lý, dưới sự dẫn dắt của cô ta sẽ tiến lên đỉnh cao mới.

"Không được!" Trần Dương lắc đầu.

"Con cầu xin thầy mà ~ Sư phụ thầy xem con thành khẩn thế này, thầy thu nhận con đi!"

Lý Lâm quỳ trên mặt đất. Cô không thuyết phục được Trần Dương, đành nũng nịu cầu xin.

Trần Dương từ trên cao nhìn xuống, khe ngực sâu hun hút đập vào mắt anh.

Mẹ kiếp, vì muốn anh nhận lời làm sư phụ mà Lý Lâm dám dùng cả sắc đẹp dụ dỗ anh!

Trần Dương khó chịu nhất là bị người khác ép buộc. Nhìn thái độ của Lý Lâm, nếu anh không đồng ý với cô ta thì có lẽ không yên thân nổi.

"Được rồi cô đừng có lắc nữa, đau cả đầu tôi rồi!" Trần Dương thu tay về rồi nói: "Để tôi suy nghĩ một chút!"

"A! Sư phụ, thầy đồng ý nhận con làm đồ đệ rồi." Lý Lâm mừng muốn phát điên. Cô ta đứng dậy rồi kéo tay Trần Dương tới, chỗ cực kỳ mềm mại kia cọ sát vào người anh qua một lớp áo mỏng manh.

Khiến Trần Dương nóng cả người.

"Được rồi, không còn chuyện gì nữa thì tôi đi trước đây!" Trần Dương không hề biến sắc rút tay về: "Bây giờ thì tôi đi được rồi chứ?"

Lý Lâm ngẩn ra rồi đột nhiên khom người, nói: "Được rồi được rồi, đương nhiên là sư phụ có thể đi rồi! Để đồ đệ đưa thầy về!"

"Không cần, tôi tự đi được!"

Nói xong Trần Dương nhanh chân ra khỏi phòng làm việc!

Tối hôm ấy Trần Dương mất ngủ. Hầu như cứ cách vài phút Lý Lâm lại gọi điện thoại tới hỏi anh đã suy nghĩ xong chưa, có muốn thu nhận cô ta làm đồ đệ không.

Ban đầu Trần Dương còn ứng phó được nhưng càng về sau càng cảm thấy phiền phức, anh quát vào điện thoại: "Nếu cô còn tiếp tục gọi điện thoại làm phiền tôi thì cả đời này đừng mong tôi nhận cô làm đồ đệ!"

Quát xong mọi thứ lập tức trở nên yên tĩnh, Lý Lâm thật sự không tiếp tục gọi điện thoại cho anh nữa.

Cuối cùng Trần Dương cũng có thể yên giấc rồi.

...

Mặt khác, ở quán bar Bar Shepherd!

Đây là quán bar mới mở ở thành phố Tây Xuyên. Quán bar này có vị trí rất đẹp, nằm trong khu vực phố xá sầm uất, trang trí bên trong cực kỳ sang trọng. Quán bar Mục Dương Nhân mới khai trương hai ngày trước nhưng đã trở thành một trong những hộp đêm mà giới con nhà giàu ở thành phố Tây Xuyên yêu thích nhất.

Tô Diệu đi tới trước cửa quán bar Mục Dương Nhân, đỗ xe rồi đợi trước cửa.

"Thẩm công tử" trên ứng dụng livestream hẹn cô tới đây, vì vậy hôm nay Tô Diệu tới gặp mặt.

Đây là lần đầu tiên cô gặp người hâm mộ của mình, địa điểm gặp mặt là quán bar nên Tô Diệu có chút lo lắng.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, gần đây "Thẩm công tử" gửi tặng cô không ít tiền, cô nhận lời anh ta tới đây gặp mặt cũng không có gì không ổn.

Tự an ủi bản thân như vậy, Tô Diệu thật sự cảm thấy dễ chịu hơn nhiều.

Hôm nay Tô Diệu cố tình mặc đồ đẹp tới đây. Cô vốn xinh đẹp, trang điểm lên lại càng xinh đẹp không tả xiết.

Hơn nữa Tô Diệu còn mặc một chiếc váy dài bó sát, tôn lên dáng người quyến rũ của cô. Mặc dù hôm nay cô không đeo Thiên Không Chi Thành nhưng cũng đeo dây chuyền kim cương của Cartier.

Tô Diệu cầm một chiếc túi xách màu hồng nhạt, cô cực kỳ xinh đẹp đứng chờ trước cửa quán bar thu hút ánh mắt không ít người ngoái lại nhìn.

Bọn họ tới hộp đêm quanh năm suốt tháng, những cô gái tới hộp đêm nếu không phải kiểu hư hỏng thì cũng là kiểu trang điểm đậm tầm thường. Thật hiếm thấy cô gái ngây thơ trong sáng như Tô Diệu.

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh, Tô Diệu không khỏi khó chịu.

Tại sao "Thẩm công tử" vẫn chưa tới chứ?

Đúng lúc đó một chiếc Ferrari dừng lại trước mặt Tô Diệu.

Cửa xe mở ra, một thanh niên trẻ tuổi đẹp trai bước xuống.

Mái tóc của anh ta được tạo kiểu kỹ lưỡng, mặc một bộ âu phục màu xanh lam nhạt, túi trước ngực áo khoác còn có một tờ khăn tay trang trí, đeo đồng hồ Patek Philippe.

Thêm cả chiếc Ferrari ngang tàng kia, có thể nói là cực kỳ gây chú ý.

Những cô gái tới đây chơi ngoài việc để tiêu khiển thì càng có nhiều người tới đây lừa đảo mấy kẻ ngốc hơn.

Người đàn ông này có thể mua được một chiếc Ferrari, trông cũng rất đẹp trai. Thật sự là người tình hoàn hảo trong lòng bọn họ.

Tô Diệu thoáng liếc sang, cô chỉ liếc một chút rồi lập tức thu lại ánh nhìn của mình.

Lúc này thanh niên trẻ tuổi kia đi thẳng tới trước mặt Tô Diệu rồi giơ tay ra, mỉm cười nói: "Chào Tô Diệu, tôi tên là Thẩm Lãng. Em cũng có thể gọi tôi là "Thẩm công tử"."

Thẩm Lãng nói.

Tổ Diệu ngẩn người, không ngờ thanh niên trẻ tuổi này lại là "Thẩm công tử" mà cô đang đợi. Sau khi hồi phục tinh thần Tô Diệu vội vàng bắt tay anh ta: "Xin chào, tôi là Tô Diệu. Rất vui được gặp anh!"

Lần đầu gặp mặt, Tô Diệu cực kỳ căng thẳng. Đặc biệt là người hâm mộ này còn là một công tử nhà giàu vừa trẻ vừa nhiều tiền, gương mặt cũng đẹp trai.

Trước đây ở nhà họ Tô cô đã từng gặp không ít những công tử của các gia tộc khác, nhưng bọn họ chưa từng khiến cô căng thẳng. Không biết tại sao vừa gặp Thẩm Lãng cô lại cảm thấy căng thẳng.

Thẩm Lãng rất lịch sự, hắn ta khẽ nắm lấy đầu ngón tay cô rồi lập tức buông tay ra. Chỉ một chi tiết nhỏ này đã khiến Tô Diệu có ấn tượng tốt về hắn ta rồi.

Lúc này Thẩm Lãng mở cửa xe rồi lấy ra một hộp quà tinh xảo: "Tôi rất thích xem tiểu thư Tô Diệu livestream, hôm nay em nhận lời tới đây gặp mặt là vinh hạnh của tôi. Đây là chút tâm ý của tôi, mong tiểu thư Tô Diệu nhận lấy."

Nói xong anh ta mở hộp ra.

Chiếc hộp vừa được mở ra, những cô gái đi ngang qua chỗ này đều phải dừng bước.

Nhìn đôi khuyên tai kim cương sáng chói trong hộp bọn họ không khỏi ngưỡng mộ.

Trời ơi, đôi khuyên tai kim cương này cũng lấp lánh quá đi mất. Có lẽ không một người phụ nữ nào có thể chống lại được sự cám dỗ của nó.

"Món quà này...quá quý giá..."

Tô Diệu cực kỳ sửng sốt, cô không ngờ lần đầu tiên gặp mặt mà Thẩm Lãng lại tặng cho cô món quà giá trị thế này.

Cô và Trần Dương đã kết hôn gần ba năm, đến cả dây buộc tóc mà anh cũng chưa từng tặng cô.

So sánh hai bọn họ thì Thẩm Lãng này thật sự quá hào phóng, quá bóng bẩy.

"Không được, món quà này quá quý giá. Tôi...tôi không thể nhận được!" Tô Diệu kiềm chế sự cảm động trong lòng, nhỏ giọng nói.

"Sao lại như thế được!" Thẩm Lãng mỉm cười, nói: "Trước đây khi xem em livestream tôi luôn nghĩ nếu em đeo khuyên tai này sẽ rất hợp. Em có thể thực hiện nguyện vọng này của tôi được không?"

Nói xong Thẩm Lãng cầm đôi khuyên tai lên đi tới bên cạnh Tô Diệu dịu dàng giúp cô đeo.

Hắn đứng quá gần, mặc dù không quen nhưng khi Thẩm Lãng đeo khuyên tai lên giúp cô Tô Diệu không khỏi cảm động.

Trong lòng cô cảm nhận được sự ấm áp từ trước tới tay chưa từng có.

"Cảm...cảm ơn!" Khoảnh khắc này đột nhiên Tô Diệu cảm thấy muốn khóc.

Nhớ lại tất cả những chuyện đã xảy ra trong những năm cô kết hôn với Trần Dương, tất cả những oan ức mà cô đã phải chịu đựng, mũi cô cay cay cực kỳ muốn khóc.

Nhưng cô không thể khóc trước mặt Thẩm Lãng được.

Sau khi đeo khuyên tai cho Tô Diệu, Thẩm Lãng mỉm cười: "Không cần phải cảm ơn. Nhắc tới chuyện này tôi còn phải cảm ơn em đã thực hiện nguyện vọng của tôi."

Nói xong Thẩm Lãng quan sát cả người Tô Diệu một lượt: "Ừm, thật sự rất đẹp. Sau này em đeo đôi khuyên tai này livestream sẽ khiến không ít người say đắm đấy."

Thẩm Lãng khiến Tô Diệu đỏ mặt, căng thẳng đến mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

"Đi nào, chúng ta vào trong uống một ly. Tôi đã đặt phòng riêng trước rồi."

"Ừm!" Hiện giờ Tô Diệu đang rất choáng váng. Cô không hề từ chối mà cứ thế vào trong cùng Thẩm Lãng.
Bình Luận (0)
Comment