Long Tế Chí Tôn

Chương 173

Cùng lúc đó, thành phố Tây Xuyên, biệt thự Thiên Mộng Viên.

Tô Diệu vừa ngừng livestream, trang điểm mặc quần áo, chuẩn bị đi ra ngoài.

Vừa nãy, Lý Mật gọi cô đi mua sắm.

Thời tiết bên ngoài hôm nay khá đẹp, nhưng Tô Diệu lại cảm thấy không vui.

Sau khi Lý Thiên Bá bị chém tại Bar Shepherd đêm qua, người của Lý Thiên Bá đã vội vã chạy đến.

Tình hình lúc đó quá hỗn loạn, Thẩm Lãng đành để Tô Diệu về trước.

Lý Thiên Bá giống như ông trùm của Tây Xuyên, Thẩm Lãng chọc phải anh ta, chỉ sợ sẽ gặp rắc rối lớn, không biết tình hình hiện tại thế nào rồi.

Đêm qua Tô Diệu không ngủ được, cả đêm cứ trằn trọc lo lắng.

Trong buổi livestream buổi sang cô cũng không hề chú tâm, phát qua loa khoảng hai tiếng, rồi vội vàng tắt đi.

Anh ấy sẽ không gặp rắc rối gì đấy chứ.

Đầu óc Tô Diệu cứ suy nghĩ lung tung.

Ù ù.

Đúng lúc này, điện thoại di động của cô rung lên.

Cầm điện thoại di động lên xem, thấy đó là tin nhắn của Thẩm Lãng gửi đến, cô lập tức vui mừng.

“Diệu Diệu, chuyện xảy ra ngày hôm qua không làm em sợ chứ?” Ẩn trong từng con chữ là sự quan tâm và lo lắng.

Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, Tô Diệu đột nhiên thoải mái hơn rất nhiều, tâm trạng cũng tốt lên tự lúc nào.

Có vẻ như anh ấy vẫn ổn.

Tô Diệu nhanh chóng trả lời: “Tôi không sao, anh không sao chứ? Thế lực Lý Thiên Bá kia ở thành phố Tây Xuyên rất mạnh. Anh đánh anh ta tối hôm qua. Anh ta chắc chắn sẽ không tha cho anh. Nhất định phải chú ý an toàn nhé.”

Bên kia, Thẩm Lãng cong môi cười, nhắn lại: “Yên tâm, thực sự thế lực của Lý Thiên Bá ở thành phố Tây Xuyên khá mạnh, nhưng chưa đủ để tôi phải bận tâm, hắn muốn động vào tôi là điều không thể.”

Nhìn thấy dòng tin nhắn trả lời, Tô Diệu hoàn toàn yên tâm.

Ngay lập tức, Thẩm Lãng gửi một tin nhắn khác đến: “Diệu Diệu, buổi tối hôm qua của chúng ta đã bị Lý Thiên Bá phá hỏng. Tôi rất xin lỗi, để bù đắp, hay là chúng ta hẹn nhau tối nay nhé? Vẫn ở Bar Shepherd được không?”

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Thẩm Lãng lại gửi thêm một tin nhắn nữa: “Tối hôm qua sau khi về, tôi đến nhắm mắt cũng cười. Chỉ cần nghĩ đến em, nỗi buồn của tôi đều tan biến hết.”

Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, trong lòng Tô Diệu liền cảm thấy quá đỗi ngọt ngào.

Anh chàng Thẩm Lãng này trẻ trung giàu có thì khỏi phải bàn, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, đối xử chân thành với mọi người, với mình thì càng khỏi phải nói, vô cùng hào phóng.

Một người đàn ông hoàn hảo như vậy, làm gì có cô gái nào có thể cưỡng lại được.

Nghĩ đến đây, Tô Diệu gần như không chút do dự đáp: “Được, vậy tối nay gặp.”

Phía sau đoạn tin nhắn còn kèm theo một icon lè lưỡi.

Sau khi nhận được tin nhắn, Thẩm Lãng sờ sờ cằm, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.

Cùng lúc đó, bệnh viện nhân dân thứ năm của thành phố Tây Xuyên.

Trên tầng ba của khoa nội trú, hàng trăm người đàn ông lực lưỡng đứng trong bóng tối, chật kín cả lối đi, ai nấy đều đằng đằng sát khí, khí thế ngút trời, khiến những người khác đang khám bệnh sợ hãi không dám đi qua.

Họ đều là người nhà họ Lý.

Không ai dám tùy tiện đi lại, ngay cả bác sĩ cũng không dám lớn tiếng, một vài y tá nhát gan, chân còn run lên vì sợ hãi.

Nhiều đàn ông to lớn lực lưỡng như vậy, ai nhìn vào mà không thấy sợ hãi cơ chứ.

Đứng trước mặt những người đàn ông to lớn này là một ông già mặc bộ trang phục từ thời Đường màu đen, tay cầm gậy, vẻ mặt lo lắng và không ngừng nhìn về phía phòng mổ.

Người này không ai khác mà chính là ông nội của của Lý Thiên Bá, ông Lý Thế Hùng.

Kể từ sau lần mừng thọ thứ 70, ông ấy đã giao mọi trọng trách của gia tộc cho Lý Thiên Bá, còn bản thân ông ấy thì đến trang viên ở ngoại ô để dưỡng lão, chém giết hơn nửa đời người, lúc về già trồng hoa, nuôi chim, khi rảnh rỗi ngắm chút đồ cổ, chờ đợi cháu nội sinh chắt, đời này thế là mãn nguyện rồi.

Sau khi kết thúc cuộc họp tổng kết quý của gia tộc đêm qua, ông ấy ngủ ở nhà cũ, nhưng vào nửa đêm, khi người quản gia gõ cửa và nói rằng Lý Thiên Bá bị chém, Lý Thế Hùng vừa kinh hãi và tức giận, vội vã rời khỏi trang viên ngoại ô đến bệnh viện.

Từ đêm qua đến giờ đã hơn mười tiếng, Lý Thiên Bá vẫn luôn trong phòng cấp cứu, đến bây giờ cuộc phẫu thuật vẫn chưa kết thúc.

Lý Thế Hùng lo lắng không thôi, ông ấy chỉ có một đứa cháu trai này, nếu nó có mệnh hệ nào thì ông ấy làm sao mà sống được.

Nhưng đồng thời, trong lòng ông ấy cũng thấy tức giận.

Nghĩ lại khi đó, chỉ với nắm đấm, hai bàn tay trắng lập nên sự nghiệp, xưng hùng xưng bá ở thành phố Tây Xuyên, chính là nhờ sự tàn nhẫn và độc ác trong xương tủy, ông ấy mới có được ngày hôm nay.

Tất cả các gia tộc ở thành phố Tây Xuyên, làm gì có nhà nào gặp ta mà không nể phục?

Còn bây giờ già rồi, thế mà có người dám động đến đứa cháu nội cưng của ta! Chúng nó nghĩ rằng ta đã già, không thể cầm nổi dao, nên có thể ngồi lên đầu lên cổ ta sao?

Cục tức này, Lý Thế Hùng nuốt không trôi!

Trên chiếc ghế dài bên cạnh, đôi mắt đang khóc của Tống Huyên đã đỏ hoe, cô ấy đã khóc từ đêm qua đến giờ.

Đêm qua, nhìn thấy Lý Thiên Bá mình đầy máu bị vứt bên cạnh bãi rác, trái tim Tống Huyên như vỡ vụn.

Sau đó, cô ấy cuối cùng cũng gọi được điện thoại, sau khi hàng chục thuộc hạ của Lý Thiên Bá tới nơi, họ xông vào Bar Shepherd, nhưng cô ấy không ngờ rằng thuộc hạ của Thẩm Lãng lại có hơn một trăm người. Xét về quân số thì bên này khó lòng địch được.

Mặc dù người của Lý Thiên Bá dám chiến đấu hết mình, nhưng số quân của đối thủ gần như gấp đôi số quân bên mình.

Và bên kia cũng cực kỳ hung hãn, về cơ bản là không kém cạnh gì.

Sau một thời gian hỗn chiến, thuộc hạ của Lý Thiên Bá gần như đã bị thương hết, họ hiện giờ đang nằm viện.

Tống Huyên không biết đã cầu nguyện bao nhiêu lần trong lòng, cô ấy mong chồng mình sẽ vượt qua được kiếp nạn này.

Ngay khi mọi người đang lo lắng, đèn bên ngoài phòng phẫu thuật chuyển sang màu xanh, cánh cửa bên trong mở ra, theo sau, Lam Khê trong bộ quần áo phẫu thuật bước ra.

Cuộc phẫu thuật này do chính Lam Khê thực hiện.

Bởi vì cô ấy biết rằng Lý Thiên Bá và Trần Dương là anh em tốt của nhau.

Từ đêm qua đến nay, cuộc phẫu thuật đã tiến hành đầy mười tiếng đồng hồ.

Vẻ mặt Lam Khê mệt mỏi, như đi đánh trận, mệt mỏi không kể xiết.

“Trưởng khoa Lam, chồng tôi thế nào rồi ạ?”

“Cháu trai tôi không sao chứ ạ?”

Lam Khê vừa bước ra, Lý Thế Hùng và Tống Huyên ngay lập tức chạy đến, hai người không khỏi lo lắng.

Lam Khê thở dài: “Vết thương của Lý Thiên Bá đã được khâu lại, nhưng tình trạng của anh ấy hiện tại không tốt lắm, bởi vì vết thương của anh ấy thực sự quá nghiêm trọng, cộng thêm mất máu quá nhiều, anh ấy có thể qua khỏi hay không đều dựa vào ý chí của bản thân, hơn nữa nếu có giữ được mạng, thì e rằng sau này cũng sẽ trở thành người tàn tật...”

Lam Khê làm nghề y nhiều năm là thế, nhưng chưa từng thấy bệnh nhân nào bị thương nặng như vậy.

Lý Thiên Bá bị chém hơn bốn mươi nhát dao, gần như biến thành một người máu, toàn thân trên dưới đều có vết thương, không có chỗ nào là lành lặn, hơn nữa gân tay gân chân còn bị cắt hết, lúc đưa đến đã hấp hối rồi.

Lúc mới bước vào phòng mổ, một y tá trẻ mới thực tập nhìn thấy vết thương trên người Lý Thiên Bá, đã sợ hãi khóc ngay tại chỗ.

Bị thương thế này, đổi lại là người thường, e rằng đã chết trên đường tới bệnh viện rồi.

Vì vậy, trong lúc Lam Khê xúc động, cũng phải khâm phục sự ngoan cường của Lý Thiên Bá, bị thương như này mà anh ấy vẫn còn chịu đựng được đến khi cuộc phẫu thuật kết thúc.

Ngay khi Lam Khê vừa nói xong, đôi mắt của Lý Thế Hùng ngay lập tức đỏ như máu, và một tia sáng kinh hoàng bùng lên trong đôi mắt vẩn đục của ông.

Nhà họ Lý của ông ấy, cha truyền con nối!

Lẽ nào ông trời muốn nhà họ Lý không có người nối dõi hay sao?

Thẩm Lãng, tao nhất định sẽ không tha cho mày, tao muốn nhà họ Thẩm nợ máu phải trả bằng máu!

Tuyệt hậu, đây là mối thù bất diệt!

“Lão gia, chị, có chuyện không hay rồi!” Đúng lúc này, một thanh niên hốt hoảng chạy tới, cậu ta gần như ngã về phía Lý Thiên Bá và Tống Huyên với vẻ mặt vô cùng căng thẳng.

Lý Thế Hùng mắng: “Làm sao? La lối om sòm, còn ra cái thể thống gì nữa!”

Người Thiếu niên thở hổn hể từng cơn: “Lão gia, Thẩm Lãng dẫn theo người, chiếm phố của nhà họ Lý rồi.”

Cái gì?

Chiếm phố của nhà họ Lý rồi?

Lý do tại sao phố nhà họ Lý ở thành phố Tây Xuyên được gọi là phố nhà họ Lý là vì 90% cửa hàng trên toàn bộ con phố là tài sản của nhà họ Lý.

Trong đó bao gồm khách sạn, KTV, quán bar, quán cà phê internet và nhà hàng. Những cửa hàng này 90% thuộc về nhà họ Lý, hơn nữa những người buôn bán này hàng tháng đều sẽ trả tiền đúng hạn để xin sự bảo kê từ nhà họ Lý.

Gã Thẩm Lãng này không chỉ chém Lý Thiên Bá bị thương, mà còn chiếm cả con phố, không phải đã chặt đứt đường tiền tài của nhà họ Lý sao?

Tục ngữ có câu, chặt đứt đường tiền tài, cũng như giết cha mẹ nhà người ta vậy, gã Thẩm Lãng này quả là to gan lớn mật, đây đúng là kiểu chưa thấy chết chưa ngừng tay mà.

Chiếc gậy trong tay Lý Thế Hùng đột nhiên gõ “Bang” một tiếng: “Nhà họ Thẩm ở thành phố Đông Nam, nhà họ Lý của tao và mày không đội trời chung.”

Mọi người chỉ cảm thấy mặt đất đột ngột rung chuyển, liền sau đó phát hiện cây gậy của lão gia nhà họ Lý đã cắm vào nền bê tông cứng.

“Tách, tách!”

Ngay lập tức thấy sàn lát gạch bắt đầu nứt ra như mạng nhện.

“Xì xì!”

Các nhân viên y tế xung quanh nhìn thấy thì đều há hốc mồm, ông già này thật quá đáng sợ.

“Thật sự nghĩ nhà họ Lý chúng ta dễ bắt nạt như vậy sao?” Lúc này Tống Huyên lau nước mắt, từ băng ghế đứng lên, sắc mặt lạnh lùng nói: “Mọi người theo tôi. Hôm nay, chúng ta quyết một phen sống mái với Thẩm Lãng!”

“Vâng!”

Mọi người đều đã muốn đi báo thù cho Lý Thiên Bá từ lâu, bây giờ có Tống Huyên dẫn đầu, cả bọn lập tức hưng phấn hẳn lên.

“Huyên Huyên, đừng hấp tấp.”

Ngay khi Tống Huyên chuẩn bị dẫn người đi, Lý Thế Hùng đã giữ cô ấy lại.

Tống Huyên dừng lại, khó hiểu nhìn ông ấy: “Ông nội, người ta đang đè đầu cưỡi cổ nhà họ Lý chúng ta, sao có thể nuốt trôi cục tức này!”

Lý Thế Hùng gật đầu: “Ông biết, nỗi uất ức này ông cũng không nhịn nổi!”

Ông ấy thở dài nói rồi nói: “Mối thù này, chúng ta nhất định phải trả, nhưng nhà họ Thẩm là một gia tộc có thế lực mạnh mẽ, chúng ta liều mạng sẽ không được ích lợi gì. Như hiện tại, chúng ta phải đợi Thiên Bá thoát khỏi nguy hiểm, về nhà, cẩn thận bàn bạc biện pháp đối phó, làm sao để xử lý nhà họ Thẩm!”
Bình Luận (0)
Comment