Long Tế Chí Tôn

Chương 201

“Anh phải tin, Trương Bán Tiên này bói rất chuẩn đấy!”, Vu Lan nói.

Trần Dương cười nói: "Thôi, tôi không tin cái này đâu!"

“Cậu đừng đi vội!”, Trương Bán Tiên nhất thời lên tiếng, ông ta nắm lấy tay Trần Dương: “Cậu trai này, tôi và cậu coi như là có duyên với nhau, tôi bói miễn phí cho cậu một quẻ!”

“Trần Dương, mày thế mà ăn may, được thầy đây bói miễn phí cho!”, Tào Bảo khó chịu nhìn Trần Dương.

Thực ra tất cả đều là do hắn sắp đặt cả, lúc nãy hắn đã ra hiệu cho "Trương Bán Tiên" bói cho Trần Dương một quẻ.

Những người xung quanh đều không rõ sự tình, họ cứ tưởng là thật, ai ai cũng hô hoán: “Đúng đấy, thầy bói rất chuẩn, để thầy bói cho cậu một quẻ đi!”

Trần Dương vẫn cười cười, lắc đầu nói: "Thôi, số tôi tôi tự biết”.

“Đừng vội!”, Trương Bán Tiên lại bắt đầu ra vẻ bấm đốt ngón tay, nhẩm nhẩm tính tính một hồi ông ta chợt nhíu mày: “Haizz, cậu trai này, kiếp này cậu rất nhiều nghiệp, nếu không hóa giải, e rằng sẽ không giữ được mạng đâu!"

“Thôi đi!”, Trần Dương cau mày, khó chịu nhìn ông ta.

Trương Bán Tiên làm sao có thể thôi được, trong khi nhà tài trợ còn ở bên cạnh nhìn ông ta.

Ông ta đầu tiên thở dài, sau đó nhướng mày, thành tâm nói: "Tôi sẽ không để cậu phải lo lắng đâu!"

Nói xong, miệng vẫn cứ lẩm bẩm, không ngừng run rẩy nắm lấy tay Trần Dương, sau đó ông ta đột ngột dừng lại, nói: “Haizz, cậu cũng là số khổ, nếu tôi đoán không nhầm, cậu đang ở rể, may mà cậu ở rể đấy, nếu không cậu đã mất mạng rồi”.

Mẹ kiếp, cậu ta thật sự ở rể sao?

Những người xung quanh đều nhìn Trần Dương.

Bây giờ ngay cả đến thầy cũng đã nói như vậy, thì anh chàng này quả thực là đi ở rể rồi!

Tào Bảo như mở cờ trong bụng, thầm cho "Trương Bán Tiên" một điểm cộng!

Sau đó hắn gật gù nói: "Trần Dương, tao đã trách nhầm mày. Hóa ra mày đi ở rể là để bảo toàn tính mạng, tao đã hiểu nhầm mày rồi!"

Vu Lan không ngờ rằng Trần Dương đi ở rể là để bảo toàn mạng sống, cũng đúng, có người đàn ông nào lại thực sự muốn đi ở rể cơ chứ.

Nghe lời phán của Trương Bán Tiên, Vu Lan cảm thấy hơi xót xa cho Trần Dương!

Nghĩ đến đây, Vu Lan bước đến bên cạnh Trần Dương, nhẹ nhàng nắm lấy tay Trần Dương an ủi: "Trần Dương, vất vả cho anh rồi”.

Vu Lan tin tưởng tuyệt đối vào lời của Trương Bán Tiên.

Dù sao ông ta cũng chỉ dựa trên ngày tháng năm sinh, mà có thế đoán ra được tên họ, nghề nghiệp của mình nên cô ấy không thể không tin.

Trần Dương cười khổ: "Đội trưởng Vu, cô vẫn không nhìn ra sao, đây rõ ràng là lừa đảo!"

Mẹ nó, bây giờ mấy kẻ lừa đảo cũng thật là to gan lớn mật, ngay cả đội trưởng đội cảnh sát mà cũng dám lừa!

Lời nói của Trần Dương khiến Vu Lan lo lắng.

Cô ấy nói một cách nghiêm túc: "Trần Dương, anh đừng nói linh tinh, Trương Bán Tiên bói rất chuẩn đấy”.

Tào Bảo cười lạnh một cái, sau đó nói: "Trần Dương, có phải là bị thầy nói trúng tim đen rồi không? Hay không dám thừa nhận? Cả cái thành phố Tây Xuyên này ai mà không biết mày ở rể nhà họ Tô, ngày ngày ở nhà làm việc nhà, dọn vệ sinh, còn phải cung phụng vợ, kết hôn hơn hai năm rồi, còn chưa nắm tay vợ bao giờ, tao thấy đúng là mất mặt thay cho mày đấy!"

Hahahaha!

Câu nói của Tào Bảo ngay lập tức làm cho những người ở xung quanh cười phá lên.

Hóa ra cậu trai này lại dũng cảm thế, kết hôn đã hai năm mà chưa từng nắm tay vợ, thế chẳng phải là được cắm cho cặp sừng to đùng sao?

Trương Bán Tiên không nói gì, như thể đang nắm giữ những gì tinh túy nhất, như thể bản thân là một cao nhân!

Trần Dương phớt lờ họ, bước tới với một nụ cười lạnh lùng, nắm lấy cổ áo "Trương Bán Tiên" và nâng ông ta lên.

Roẹt một cái.

Trần Dương đột nhiên xé toạc quần áo ông ta ra.

Bộp!

Ngay khi quần áo bị xé rách, một quyển sổ nhỏ từ bên trong rơi xuống, Trần Dương đi tới, nhặt quyển sổ nhỏ lên.

"Đánh người, cứu tôi với! Còn có luật pháp không đây?", Trương Bán Tiên la hét ầm ĩ, muốn giật lại cuốn sổ nhỏ trong tay Trần Dương.

Trần Dương sao có thể để ông ta lấy lại được, giơ chân đá ông ta lăn xuống đất, sau đó mở sổ ra, Trần Dương ngay lập tức rùng mình ớn lạnh!

Cuốn sổ nhỏ này ghi lại tất cả những người mà ông ta đã lừa, đếm kĩ thì con số phải lên đến hàng trăm người!

Không chỉ vậy, cuốn sổ nhỏ này còn ghi lại kinh nghiệm lừa đảo của ông ta.

Lật đến trang cuối cùng, Trần Dương lập tức xé nó, đưa cho Vu Lan: "Cô tự mình nhìn đi!"

“Cái này… cái này là cái gì?”, Vu Lan thật ra có chút tức giận khi thấy Trần Dương vô cớ đánh người như vậy, nhưng khi nhìn thấy thứ mà Trần Dương đưa cho, theo phản xạ tự nhiên cô ấy vẫn nhận lấy.

Ngay khi nhìn thấy những thứ viết trên đó, cơ thể mềm mại của cô ấy liền đông cứng lại: "Vu Lan, đội trưởng đội cảnh sát thành phố Tây Xuyên…”

Đây... những thứ ghi ở đây dĩ nhiên là bằng chứng!

Lúc này cô ấy mới hoàn toàn hiểu ra rằng người được gọi là "Trương Bán Tiên" này là một kẻ lừa đảo!

Điều khiến Vu Lan ớn lạnh nhất là mặt sau tờ giấy này còn ghi lại giao dịch giữa Tào Bảo và ông ta, chỉ cần cầu hôn thành công, Tào Bảo sẽ cho ông ta một triệu!

Cơ thể mềm mại của Vu Lan không khỏi run lên, cô ấy siết chặt tờ giấy, sắc mặt ngày càng tối lại.

"Toi rồi..”

"Trương Bán Tiên" ngay lập tức sợ chết khiếp!

Lần này thì toi thật rồi, ông ta chẳng thể ngờ Trần Dương chẳng nói lời nào mà đã ra tay, còn quyển sổ kia là nhật kí hành nghề lừa đảo của ông ta trong nhiều năm trời!

Cho dù bổ đầu ra thì ông ta cũng không nghĩ ra được, Trần Dương đã học được bí kíp Diệu Thủ Không Không của vua trộm Không Không Môn.

Cửu Lưu cũng là đi lừa bịp người ta nên đời trước Diệu Thủ Không Không cũng có ghi chép lại những mánh khóe lừa bịp.

Vu Lan tức giận đến mức đỏ cả mặt, thật nực cười khi đội trưởng đội cảnh sát là cô ấy lại không thể nhìn ra một trò lừa đảo đơn giản như vậy, lại còn bị đùa giỡn.

Cuối cùng, người đàn ông này hóa ra lại là một kẻ lừa đảo.

“Dám ngang nhiên lừa người giữa thanh thiên bạch nhật, ông có biết tôi là ai không?”, Vu Lan tức giận, điểm mấu chốt là, người khơi mào chuyện này chính là Tào Bảo!

“Biết chứ, biết chứ, cô là đội trưởng đội cảnh sát!”, Trương Bán Tiên sợ hãi, vội vàng quỳ xuống trước mặt Tào Bảo van xin: “Cậu Tào, cậu là người bảo tôi diễn trò, cậu không thể thấy chết mà không cứu! Tôi đã già rồi, không thể nào ở phòng giam được đâu!"

Tào Bảo cứng đờ người, lập tức giơ chân đá vào người Trương Bán Tiên, làm ông ta ngã ngửa ra, sau đó hắn mắng: “Cút mau, đừng có ở đấy nói linh tinh nữa, tôi làm sao có thể thông đồng với ông để lừa Lan Lan được? Nói mau, có phải ông thông đồng với Trần Dương vu khống tôi không?"

Trần Dương nghe xong cười thầm, thằng cha dơ bẩn này, bây giờ là lúc nào rồi mà còn tự tát vào mặt mình như thế!

Trương Bán Tiên cũng là một kẻ nhanh trí, nghe ra ý trong câu nói của Tào Bảo, vội vàng gật đầu nói: "Cậu….sao cậu lại biết tôi và Trần Dương thông đồng với nhau?"

"Đủ rồi!"

Vu Lan hét lên một tiếng và đưa tờ giấy trong tay ra trước mặt Tào Bảo: "Nhìn những việc tốt mà anh đã làm đi!"

Tào Bảo kinh hãi, khi nhìn thấy những gì ghi trên tờ giấy, hắn suýt chút nữa hộc máu!

Mẹ kiếp, ông, mẹ nó, lừa đảo thì chỉ cần lừa thôi, rảnh quá hay sao mà đi viết nhật ký, làm vậy không phải người ta sẽ dễ bắt thóp à?

Tào Bảo cười khổ, nhưng không thể thừa nhận, lòng thầm cầu xin một chút vận may, nói: "Lan Lan, em tin anh có được không? Những thứ này đều là ông già kia với Trần Dương thông đồng đổ cho anh, em phải tin anh!"

Vu Lan không nói một lời nào, lạnh lùng lấy điện thoại di động ra bấm số gọi cho đồng nghiệp, một lúc sau đã hai cảnh sát đến dẫn "Trương Bán Tiên" đi!

“Tôi không phục, cậu ta yêu cầu tôi làm!”, Trương Bán Tiên rú lên: “Bắt cả cậu ta lại!”

Thật không may, tờ giấy ghi lại giao dịch giữa ông ta và Tào Bảo đã bị Tào Bảo bí mật tiêu hủy mất rồi.

Trước khi đi, Trần Dương đã đưa cho cảnh sát cuốn sổ ghi lại sự nghiệp lừa gạt của Trương Bán Tiên.

Cha lừa đảo đã bị bắt, chả còn gì để xem, mọi người xung quanh dần giải tán hết.

Lúc này, Vu Lan đi tới trước mặt Trần Dương, cúi đầu, xấu hổ nói: "Trần Dương, thực xin lỗi”.

Trần Dương cười nói: "Ngày đêm đề phòng, nhưng trộm trong nhà thì sẽ khó hơn, sau này chỉ cần chú ý chút là được rồi!"

Thực ra cũng không thể trách Vu Lan, bị đâm sau lưng như thế, cho dù là đội trưởng đội cảnh sát, cũng khó mà tránh được!

Vu Lan gật đầu, được Trần Dương an ủi như vậy, cô ấy thật sự cảm thấy tốt hơn rất nhiều!

Để giảm bớt sự ngượng ngùng, cô ấy đổi chủ đề và nói: "Nhân tiện, Phá Chướng Đan mà lần trước tôi nhờ anh, anh đã có chưa?"
Bình Luận (0)
Comment