Long Tế Chí Tôn

Chương 208

Vương Ngọc Hoa cau mày chỉ vào Đường Tĩnh nói: "Bà đừng có giả bộ nữa, tôi nói cho bà biết, bà liệu mà trả tôi ba triệu, nếu không đừng trách tôi vô tình”.

Đường Tĩnh lo lắng, vội nói: "Chị Hoa, chị xem, giấy ghi nợ đã rành rành ra đó, sao tôi có thể quỵt tiền chị được, nhưng hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, hay là chị cho tôi khất khoảng tầm hai hôm nữa, gom đủ tiền rồi tôi sẽ đem sang cho chị, được không?"

Hiện tại bà ta thật sự không còn cách nào khác, Vương Ngọc Hoa này nhỏ hơn bà ta mười tuổi, bây giờ mở miệng gọi người ta là chị, bà ta cũng thấy ngượng mồm.

Vương Ngọc Hoa cười lạnh một tiếng: "Không được, hôm nay bà nhất định phải trả tiền cho tôi, nếu không đừng trách tôi vô tình”.

Tô Diệu lúc này cũng rất thất vọng.

Cô đã hoàn toàn thất vọng về mẹ mình, con gái đã bị thương nặng đến nỗi phải nhập viện rồi, thế mà bà ta vẫn còn tâm trí chơi mạt chược cả đêm được.

Điều khiến cô buồn nhất là lý do bà ta bịa ra để lừa cô, chơi giải sầu.

Nói là chơi mạt chược đấy, nhưng cược nhỏ nhỏ thôi, thua mấy nghìn tệ thì cũng không sao.

Nhưng bà ta lại chơi lớn, mất tận ba triệu trong một đêm.

Còn bị người ta theo tận vào trong bệnh viện để đòi tiền.

Nghĩ đến đây, Tô Diệu lại cảm thấy nơi vết thương đau nhói lên.

“Chị Hoa chỉ nói thế thôi”, Đường Tĩnh bước đến bên Vương Ngọc Hoa, cười lấy lòng nói: “Chứ ai mà không biết chị Hoa là người có tình có nghĩa nhất, nể tình chúng ta quen biết đã lâu, hay là chị cho tôi khất hai ngày, có tính lãi, chị thấy thế nào?"

“Tính lãi?”, Vương Ngọc Hoa cười nói: “Được rồi, tiền lãi một ngày là một triệu, hai ngày là hai triệu, bà trả tôi cả gốc lẫn lãi là 5 triệu, thế nào?”

Sao cơ?

Cả gốc lẫn lãi là 5 triệu?

Điều này... đến ngay cả những kẻ cho vay nặng lãi cũng không cắt cổ như vậy!

“Không được…các người…các người mượn gió bẻ măng!”, Tô Diệu vội vàng nói: “Tuyệt đối không được!”

Đường Tĩnh cũng sững sờ, nở một nụ cười méo xẹo: "Chị Hoa, chị đừng đùa chứ, một ngày một trăm nghìn thì thế nào? Hai ngày là hai trăm nghìn tiền lãi, được không? Coi như chị nể mặt tôi đi!"

Vương Ngọc Hoa chế nhạo: "Đường Tĩnh, loại con bạc đã thua còn định quỵt tiền như mày mà cũng cần thể diện cơ à? Xem ra mày thực sự muốn quỵt tiền đấy nhỉ, đã thế thì đừng trách tao!"

Nói xong, cô ta lấy điện thoại ra, nhấc máy gọi điện.

Lúc này, hai người phụ nữ đứng phía sau Vương Ngọc Hoa lên tiếng: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, chị Hoa chắc chắc là đang gọi điện cho chồng chị ấy rồi!"

"Giờ thì Đường Tĩnh sẽ biết thế nào là lễ độ!"

Thấy thế, Đường Tĩnh hoảng hốt, vội nói: "Chị Hoa, đừng gọi, có gì chị em mình nói chuyện với nhau là được rồi mà!"

Chồng của Vương Ngọc Hoa bà ta cũng đã biết sơ qua, nghe nói là một tay xã hội đen, dưới chướng anh ta còn có rất nhiều đàn em.

Phải làm sao đây?

Đường Tĩnh vô cùng hoảng loạn!

Đúng lúc này, điện thoại của Vương Ngọc Hoa đã được kết nối.

Ngay khi điện thoại được kết nối, Vương Ngọc Hoa nói: “Chồng à, anh đến ngay đây đi, có người nợ tiền em, muốn quỵt tiền, lại còn dọa nạt em nữa… ư ư, anh mau đến đi, em sắp bị người ta bức chết rồi đây này!"

"Cái gì? Ai dám bắt nạt vợ anh? Chán sống rồi à! Em đang ở đâu, anh sẽ đến ngay!"

"Em... em đang ở bệnh viện Nhân dân số năm”.

“Mẹ nhà nó chứ, em cứ ở đó đợi anh, anh tới ngay đây!”, anh ta nói xong liền cúp máy!

Vương Ngọc Hoa cố ý bật loa ngoài, vừa nghe thấy giọng nói hung hãn trên điện thoại, hai chân Đường Tĩnh liền mềm nhũn ra!

Toi rồi, toi rồi, phải làm sao bây giờ!

Vương Ngọc Hoa nhìn Đường Tĩnh, nhếch mép cười: "Tốt nhất là bà nên trả tiền cho tôi trước khi chồng tôi tới, nếu không thì sẽ vui đấy”.

“Diệu Diệu à, con mau lấy tiền ra đi, chả nhẽ con định trơ mắt ra nhìn mẹ bị giết sao?”, Đường Tĩnh hét vào mặt Tô Diệu.

Nghe thấy vậy, Tô Diệu cố gắng từ trên giường bệnh ngồi dậy, vội vàng nói với Vương Ngọc Hoa: "Dì à, cho con hai ngày, hai ngày con sẽ...”

Trước khi cô kịp nói xong, Vương Ngọc Hoa đã ngắt lời cô.

“Cô mù hay sao mà gọi tôi là dì?”, Vương Ngọc Hoa tức giận trừng mắt nhìn Tô Diệu: “Tôi nói cho cô biết, nếu hôm nay không trả tiền cho tôi, cô cũng không yên với tôi đâu!"

Vương Ngọc Hoa rất chú trọng đến vấn đề giữ gìn tuổi xuân, tuổi này lại là tuổi nhạy cảm nhất.

Bây giờ nghe thấy Tô Diệu gọi cô ta là dì, cô ta ngay lập tức tức nổ đom đóm mắt.

“Chị Hoa, có gì từ từ nói, đừng động đến con gái tôi!”, Đường Tĩnh lần này đã thực sự hối hận, lo lắng nói: “Hay là như này đi, tôi thế chấp sổ đỏ cho chị, chị thư thư cho tôi hai ngày, được không? "

Bà ta thực sự không có lựa chọn nào khác, đâm lao thì phải theo lao thôi.

“Không được … không thể được!”, Tô Diệu uất đến ứa nước mắt

Nghe được lời của Đường Tĩnh, Vương Ngọc Hoa ban đầu còn sửng sốt, sau đó liền cười nói: "Được thôi, nghe nói bà sống ở Thiên Mộng Viên đúng không?"

Nhà ở Thiên Mộng Viên rất tốt, có biết bao nhiêu người lao tâm khổ tứ muốn mua một căn mà còn không mua được, cô ta đương nhiên là cũng muốn mua một căn rồi.

"Hay thế này đi, bà nhượng căn nhà cho tôi, tiền không cần phải trả nữa, tôi còn đưa thêm cho bà 2 triệu nữa, bà thấy sao?"

"Điều này...”

“Không, đừng có mơ!”, Tô Diệu ôm ngực nói: “Căn nhà đó thuộc về tôi, không có sự cho phép của tôi, không ai được động...”

Tô Diệu chưa kịp nói xong, bên ngoài vang lên một giọng nói lớn: "Ai mà mạnh miệng thế!"

Ngay sau đó, một người đàn ông cao lớn bước vào, phía sau còn có bảy tám người đàn ông cường tráng.

Người này không ai khác chính là Khuê Tử, Phó hương chủ đàn khẩu thành phố Tây Xuyên của Thần Long Giáo.

Anh ta là chồng của Vương Ngọc Hoa.

Khuê Tử vừa bước vào phòng bệnh, Vương Ngọc Hoa đã nhào tới, ôm lấy tay anh ta và nói: "Chồng à, anh cuối cùng cũng đến rồi, em sắp bị người ta làm cho tức chết rồi đây này!"

Nhìn bộ dạng đáng thương của cô ta, ai không biết sẽ tưởng cô ta bị bắt nạt ghê lắm.

Khuôn mặt Khuê Tử đột nhiên rủ xuống, anh ta nghiêm mặt, hét lớn: "Nãy là giọng của ai? Ai nợ tiền vợ tôi?"

Khuê Tử vai u thịt bắp, mặt mày dữ tợn, khiến ai nhìn vào cũng chết khiếp.

Phụ nữ trong phòng sợ đến mức không dám thở.

Vương Ngọc Hoa nhanh chóng chỉ vào Đường Tĩnh: "Là bà ta!"

Khuê Tử cười lạnh một tiếng, đi thẳng về phía Đường Tĩnh: "Mụ là người nợ tiền còn dám quỵt đây hả? Cũng to gan lớn mật đấy, biết tôi là ai không?"

Đường Tĩnh sợ hãi, liên tục lùi về phía sau: "Tôi không hề quỵt tiền, tôi đã nói sẽ thế chấp sổ đỏ căn nhà cho chị ấy, đợi tôi gom đủ tiền rồi sẽ trả...”

Tuy rằng Tô Diệu không bằng lòng, nhưng những người này rất dữ tợn và hung ác, vừa nhìn đã biết là người xấu rồi, tiền tuy là rất quan trọng, nhưng không quan trọng bằng sự an toàn của mẹ cô.

Haizz!

Tô Diệu thở dài nói: "Tôi sẽ thế chấp sổ đỏ ở chỗ các người, sau hai ngày, gom đủ tiền rồi, tôi sẽ trả...”

Vương Ngọc Hoa bước đến, thì thầm vào tai Khuê Tử vài câu, mắt Khuê Tử sáng lên: "Nhà ở Thiên Mộng Viên cơ à?"

“Đúng vậy!”, Vương Ngọc Hoa sau khi biết nhà của Đường Tĩnh ở Thiên Mộng Viên thì liền có ý đồ xấu, bà ta giật dây Khuê Tử: “Chồng à, anh còn phí lời với bọn chúng làm cái gì vậy? Thiếu nợ thì trả tiền, đó là luật bất thành văn, nếu không trả được thì để cô ta gán nhà trừ nợ, bây giờ sẽ khiêng cô ta đến Cục quản lý nhà đất để chuyển quyền sở hữu... "

"Đi"

Khuê Tử vẫy tay, lập tức có một vài người đàn ông mạnh mẽ bước lên.

Đường Tĩnh uất ức: "Các người đừng qua đây, các người mà qua tôi liều mạng với các người!"

Bây giờ bà ta đã thực sự hối hận, nếu Tô Diệu có mệnh hệ gì, bà ta sẽ hối hận cả đời.

“Bắt lấy cô ta!”, Vương Ngọc Hoa ra lệnh, hai người đàn ông lực lưỡng lập tức kéo Đường Tĩnh sang một bên!

Mấy người còn lại bao vây lấy Tô Diệu!

"Dừng tay!"

Ngay vào lúc nước sôi lửa bỏng này, có một người bước vào.

Không phải là Trần Dương, còn có thể là ai nữa!

Lúc này, trên tay anh vẫn đang cầm bữa sáng vừa mua, anh lạnh lùng bước vào, mọi người trong phòng đều sững sờ.

"Mẹ nó, là ai...”

Khuê Tử mở miệng chửi, nhưng anh ta chỉ chửi được một nửa, nửa còn lại đã bị anh ta vội vàng nuốt xuống!

Mẹ nó!

Hương... Hương chủ?

Lúc này, những tên đàn ông kia cũng ngẩn cả ra, ngơ ngác nhìn Trần Dương, đầu óc trống rỗng!

Rất nhanh sau đó, những người này cũng có phản ứng, quỳ một chân: "Thuộc hạ, bái kiến Hương chủ...”

Trần Dương mặc kệ bọn họ, đi đến bên cạnh Tô Diệu, để bữa sáng trong tay trên bàn, sau đó quay đầu nhìn Khuê Tử: "Cậu được lắm, rất được đấy!"

Chỉ một câu nói cũng đủ làm cho Khuê Tử sợ mất mật!
Bình Luận (0)
Comment