Long Tế Chí Tôn

Chương 236

Nghe Trần Dương nói vậy, Hạ Lam hoàn toàn tuyệt vọng.

Cái tên Trần Dương này, lúc này là lúc nào rồi mà còn giương oai diễu võ ở đây?

Không lẽ hôm nay Hạ Lam phải bỏ mạng nơi đây?

Nghĩ vậy, một giọt nước mắt rơi xuống từ khóe mi cô ta.

Lúc này Hướng Cường như bùng nổ, hắn dùng chiêu Long Trảo Thủ lao đến muốn bóp lấy yết hầu Trần Dương.

Chỉ cần bóp nhẹ một cái là có thể bóp gãy xương cổ của nó, sau đó mình sẽ khiến nó từ từ chết ngạt.

Trước khi nó chết, có thể cho nó xem một màn phim sex miễn phí.

Hướng Cường cảm thấy vô cùng phấn khích khi nghĩ đến cảnh này.

“Mày chịu chết đi!”

Hướng Cường hét lớn một tiếng, hắn lao nhanh như gió đến.

Thấy hắn lao đến, Trần Dương nhanh chóng né, anh sử dụng Phù Du Công, chỉ trong nháy mắt đã biến khỏi tầm mắt của Hướng Cường.

Hướng Cường bắt hụt, sắc mặt hắn sầm xuống, lần này hắn sử dụng đến móng tay, sau đó dùng chiêu Đại Lực Kim Cương Chưởng trong 72 tuyệt kỹ Thiếu Lâm.

Một chưởng này thôi sức công phá cũng vô cùng lớn, có thể đánh vỡ lồng ngực Trần Dương.

Hướng Cường dồn hết sát khí vào chưởng này.

Ánh mắt Trần Dương lóe lên, anh vận chân khí, sử dụng tuyệt học trấn phái Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Nhật Nguyệt Thần Giáo.

“Ầm!”

Hai người trực tiếp giao chiến với nhau, luồng chân khí cực lớn va vào nhau.

“Phụp!”

“Phụp!”

Hai người liền bắn ra ngoài trong nháy mắt, cả hai hộc ra ngụm máu lớn.

Trong khoảnh khắc ngã văng ra, Trần Dương cảm nhận được cánh tay mình như sắp gãy.

Tuy nhiên Hướng Cường còn thê thảm hơn, sau khi hộc máu, phần cánh tay phía trước của hắn thì bị đông cứng, còn phần phía sau thì như bị nướng chín.

Một luồng chân khí vô cùng lớn đang đánh ngang dọc trong cơ thể của hắn.

“Phụp!”

Hướng Cường lại hộc máu thêm một lần nữa, hắn cảm giác trong cơ thể lúc này một nửa như đang bị lửa đốt, nửa kia thì băng giá giống như là bắc cực vậy.

Cơ hội tốt đây rồi!

Trần Dương cắn răng đứng dậy, vỗ mạnh một chưởng vào đỉnh đầu Hướng Cường.

Đầu của hắn lập tức lõm vào, ngã ra đất chết tươi, trước lúc chết đến một tiếng thảm thiết cũng không kịp kêu lên.

Haizz!

Giết được Hướng Cường rồi, người Trần Dương cũng mềm nhũn ra, anh ngã khuỵu xuống đất.

Sau khi tuy luyện Tẩy Tủy Kinh anh đã lên được Tiên Thiên hậu kỳ, nhưng chân khí của anh lại mạnh mẽ hơn cả Tiên Thiên viên mãn.

Tên Hướng Cường đó mặc dù đạt đến Tiên Thiên viên mãn, nhưng xét cho cùng hắn chưa bao giờ luyện qua Tẩy Tủy Kinh.

Thêm vào đó Trần Dương còn học được tuyệt học trấn phái Nhật Nguyệt Luân Chuyển của Nhật Nguyệt Thần Giáo, nên anh cũng đã sớm đoán được là sẽ có kết quả này.

Nhưng dù gì thì kinh nghiệm chiến đấu thực tế của anh còn quá ít, vậy nên lúc nãy trong lúc đánh nhau với Hướng Cường, anh cũng đã bị nội thương.

Lúc này, dược tính của Hoan Hỷ Hương mà Hạ Lam hít phải đã phát huy toàn bộ tác dụng, cô ta còn không biết chuyện ban nãy đã xảy ra đánh nhau.

“Nóng quá, nóng quá…”

“Xoẹt” một tiếng, Hạ Lam xé áo mình ra, để lộ chiếc áo lót hấp dẫn.

Há!

Nhìn thấy vẻ đẹp gợi cảm ấy, Trần Dương cũng khó mà kìm nổi, tim đập thình thịch.

“Nào… Trần Dương, mau lại đây…”, Hạ Lam cắn đầu ngón tay, ánh mắt quyến rũ nhìn Trần Dương, cô ta ngoắc ngoắc ngón tay về phía anh, trông hấp dẫn và gợi tình vô cùng.

“Chết rồi, cô giáo Hạ trúng phải Mị Dược rồi…”

“Không lẽ nào, sao lại nóng như vậy…”

Đột nhiên Trần Dương cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, toàn thân anh nóng ran lên.

“Trần Dương…”, Hạ Lam từ bên cạnh bò đến, ôm lấy chân Trần Dương.

“Cô giáo Hạ… Cô tỉnh lại đi…”

Anh còn chưa dứt lời, Hạ Lam liền chặn miệng anh lại, sau đó đẩy lưỡi của mình vào sâu trong miệng Trần Dương.

Há!

Trần Dương cảm thấy con quái thú ẩn sâu trong người anh như bị phóng ra ngoài.

Theo bản năng anh ôm chặt lấy Hạ Lam, sau đó anh dần mất đi lý trí…

“Ôi…”

Cùng với tiếng kêu đau nhè nhẹ ấy, Trần Dương dường như đang lạc đến một nơi mới mẻ, cảm giác thèm khát dâng cao.

Không khác nào gặp được ốc đảo giữa sa mạc đầy cát, mỗi tế bào trên cơ thể của anh đều như đang sung sướng nhảy múa.

Có những lúc bừng tỉnh, anh cảm giác mình như được trở lại đêm hoan lạc ở Nhật Nguyệt Thần Giáo, dường như anh còn thấy Mộc Thuyên đang ngoắc tay về phía mình.

Chỉ cần một cái cau mày hay một tiếng cười cũng đủ khiến anh điên cuồng!



“Hu hu…”

Ngày hôm sau, Trần Dương bị đánh thức bởi tiếng khóc thút thít.

Khi anh nhìn thấy Hạ Lam toàn thân đầy vết bầm tím, tay đang ôm lấy hai chân co ro khóc, thì anh liền tỉnh lại.

Mẹ kiếp, ngày hôm qua mình… mình đã ngủ với cô giáo Hạ sao?

Giây phút này trong đầu Trần Dương hiện lên rất nhiều hình ảnh.

Mẹ kiếp, hôm qua sơ sơ chắc cũng bảy phát.

Chẳng trách hôm nay lại đau lưng như vậy.

Dẹp dẹp, đang là lúc nào rồi còn suy nghĩ mấy cái chuyện này!

Trần Dương liền nhặt bộ quần áo dưới đất lên mặc vào.

Anh lúng túng nhìn Hạ Lam: “Cô… cô giáo Hạ, cô… cô mặc quần áo vào trước đi”.

Vừa nói Trần Dương vừa nhặt những mảnh quần áo vụn trên đất lên. Đúng rồi, anh nhớ ra rồi, hôm qua chính Hạ Lam đã tự xé quần xé áo mình.

Nghĩ vậy anh thầm cười khổ, rồi anh nhanh chóng chạy đến phòng ngủ, lấy tấm chăn đến trùm lên người Hạ Lam.

Hạ Lam vẫn khóc tu tu, cô ta cũng chẳng thèm để ý những gì Trần Dương làm.

“Cô Hạ, cô đánh em đi, cô mắng em đi…”, giờ Trần Dương cũng không biết phải làm sao cả, anh đâu có thể ngờ được Hạ Lam vẫn là gái còn trinh, tối hôm qua anh lại làm mạnh như vậy, nhất định là đã khiến cô ấy tổn thương rất nhiều.

“Cút đi, cậu mau cút đi!”, Hạ Lam hét lớn về phía Trần Dương.

“Được được, em cút, em cút!”, Trần Dương vẻ mặt đau khổ liên tục gật đầu, khi đi ra đến cửa bỗng anh sực nhớ ra một chuyện.

Chết rồi, không thể đi được, đây là ký túc của cô Hạ, mới sáng sớm mà mình đã đi từ đây ra, nếu bị thầy cô nào nhìn thấy thì biết làm sao?

Nghĩ vậy, Trần Dương buông tay nắm cửa ra.

Hơn nữa, còn thi thể của Hướng Cường, đây chính là mối lo lớn!

“Cô Hạ… để lát nữa em đi được không?”, Trần Dương cảm thấy mình đúng là một thằng cặn bã, nhưng nếu không xử lý yên mấy chuyện này, để cho học viện Lục Phái biết được Hướng Cường chết ở ký túc của Hạ Lam, thì sẽ phiền phức lớn.

“Đợi lát nữa sau khi cô đi dạy, em sẽ lôi xác Hướng Cường đi chôn, cô thấy sao?”

Thực ra sáng sớm nay khi tỉnh dậy, Hạ Lam đã muốn ra tay giết anh ngay lập tức.

Đặc biệt là nhìn thấy những vết bầm tím rồi toàn thân thì đau đớn, như nói với cô ta một điều rằng những chuyện xảy ra đêm qua đều là thật.

Nhưng không hiểu sao cô ta lại không thể xuống tay nổi.

Giết Trần Dương rồi thì sao?

Chẳng lẽ lấy lại được sự trong sạch cho mình sao?

Lúc này, Hạ Lam đã ngừng khóc, cô ta nhìn Trần Dương với đôi mắt sưng đỏ.

Trần Dương cảm thấy sợ hãi khi nhìn ánh mắt đó, anh liền quay đầu đi: “Cô… cô Hạ, em…”

“Cậu không cần nói gì nữa”, Hạ Lam giọng khàn khàn nói, sau đó cô ta đứng lên, kéo tấm chăn che kín thân mình rồi đi vào phòng ngủ.

Lát sau Hạ Lam thay một bộ quần áo dài, để che đi những vết bầm tím trên cơ thể.

Tuy nhiên vết hôn trên cổ còn rõ quá, nếu không dùng phấn nền, thì e là không có cách nào che được.

Cô ta cầm lấy một bình sứ nhỏ, đi đến bên cạnh xác Hướng Cường, đổ một ít bột từ trong đó ra.

Xèo xèo xèo!

Vừa đổ bột lên, trong nháy mắt xác của Hướng Cường dường như tan biến, một làn khói trắng bốc lên.

Mấy phút sau cái xác đó đã hóa thành một vũng máu.

Há!

Trần Dương thấy vậy chỉ biết kinh ngạc, chẳng… chẳng lẽ đây chính là loại bột Hóa Thi được ghi chép lại trong “Thiên Kim Dược Phương”?

Sau khi giải quyết xong, Hạ Lam mở cửa sổ ra để thông gió, cuối cùng cô ta lấy một xô nước, hắt lên trên sàn. Mọi dấu vết dường như bị xóa sạch.

Loại bột Hóa Thi này quả là lợi hại, đúng là bảo bối cho những kẻ giết người, lúc nào cũng cần có.

“Trần Dương, cậu qua đây!”, Hạ Lam ngồi trên ghế sofa gọi Trần Dương.

“Cô… cô Hạ, có chuyện gì cô cứ nói, em nghe thấy mà!”

Hạ Lam quát một tiếng thật lớn: “Mau qua đây!”

“Vầng!”, Trần Dương bất đắc dĩ đi đến.

“Cậu định làm thế nào?”, Hạ Lam lạnh lùng nói.

“Em không biết…”, Trần Dương lắc đầu nói, thực ra hiện giờ anh đang rất rối bời.

“Tôi cho cậu hai tháng, cậu ly hôn vợ đi, sau đó kết hôn với tôi!”

“Chuyện này không được!”, Trần Dương đứng dậy, anh sao có thể ly hôn với Tô Diệu được?

“Được, nếu cậu không ly hôn thì cũng được thôi, nếu thế thì một là cậu giết tôi, hai là tôi sẽ giết cậu!”, lúc này Hạ Lam nói một cách vô cùng lạnh lùng.

“Cô Hạ… sao cô lại có suy nghĩ cực đoan như vậy?”, Trần Dương chỉ biết cười khổ, anh không bao giờ nghĩ đến chuyện sẽ đi đến mức này.

Nếu sớm biết như vậy, tối qua anh đã… Thôi được, anh vẫn sẽ tới, nếu thật sự để tên Hướng Cường kia làm nhục cô ta, thì chắc cô ta đã tự sát từ lâu rồi.

“Tôi cho cậu hai tháng, hai tháng sau hy vọng cậu có thể kết thúc!”, nói rồi Hạ Lam đứng lên, đẩy cửa đi ra ngoài.

Trần Dương chỉ còn biết ngây ra, không nói lên lời.



Đến khoảng 10 giờ sáng, khi tất cả các thầy cô đều đã đi dạy thì anh mới lặng lẽ từ phòng ký túc của Hạ Lam đi ra.

Trần Dương không đến trường, cũng không về nhà mà anh qua công ty.

Anh không biết phải đối mặt với Hạ Lam như thế nào, càng không biết phải đối diện với Tô Diệu ra sao.

Cho nên, anh không biết làm gì khác ngoài việc vùi đầu vào công việc, hai ngày liên tiếp anh không hề bước ra khỏi văn phòng nửa bước.

Hai ngày nay, Tô Diệu, Lý Thiên Bá, Từ Tiểu Nhu gọi đến rất nhiều cuộc, rồi gửi đến hàng trăm tin nhắn nhưng anh đều không trả lời.

Cho đến đêm ngày thứ ba, Trần Dương lặng lẽ đột nhập khu ký túc của giáo viên học viện Lục Phái, anh gõ cửa tòa 8, sau đó để một vật nhỏ ở cửa rồi biến mất trong đêm tối.

“Ai?”, Hạ Lam mở cửa, nhìn ra bên ngoài.

Ngoài cửa không một bóng người, cũng không thấy có gì, đúng lúc cô ta muốn đóng cửa thì nhìn thấy chiếc hộp nhỏ đặt ở cửa.

Hạ Lam cúi người xuống nhặt lấy chiếc hộp, sau đó xoay người đóng cửa phòng lại.

Sau khi mở hộp ra, Hạ Lam hoàn toàn sững sờ, bên trong hộp là một viên đan dược màu tím, bên cạnh còn đặt một tờ giấy.

Trên tờ giấy viết là: “Uống đan dược vào sẽ khôi phục được công lực”.

Nhìn thấy dòng chữ này, Hạ Lam nhận ra được là chữ của ai.

“Hừ, cái tên này, coi như còn có chút lương tâm!”, nghĩ vậy, Hạ Lam cầm lấy viên đan dược nuốt vào.

Ngay sau khi nuốt viên đan dược vào, một luồng sức mạnh như cuốn lấy toàn thân cô ta, những kinh mạch đang bị ứ trệ cũng dần trở nên thông suốt.

Hạ Lam liền khoanh chân ngồi thiền, một giờ sau mở mắt ra, cô ta thử nhẹ nhàng chỉ ngón tay lên tường một cái.

“Bục” một tiếng, trong nháy mắt bức tường xuất hiện một cái lỗ bằng ngón tay cái.

Lúc này, công lực của cô ta đã hoàn toàn được khôi phục, thậm chí còn mạnh hơn trước vài phần.
Bình Luận (0)
Comment