Long Tế Chí Tôn

Chương 245

"Tiểu Dương...", Lý Thiên Bá dẫn theo hai người, hùng hùng hổ hổ, ánh mắt quét xung quanh như chim ưng.

"Thiên Bá".

Trần Dương gật đầu với Lý Thiên Bá.

"Trần Dương, đừng tưởng anh gọi người thì chúng tôi sợ anh", Lương Khiết ỷ bên mình đông người, lớn tiếng nói: "Anh nói đã trả hết nợ cho nhà họ Trần, thế đứa bé trong bụng Tư Tư là sao?"

Dứt lời, cô ta giơ tay chỉ vào bụng Mục Tư Tư.

Mục Tư Tư vô cùng xấu hổ giận dữ, vết thương lại lần nữa bị xé toạc, nỗi đau đớn trào lên khiến cô ta không muốn sống nữa.

"Đứa bé trong bụng cô ta tôi sao biết được, liên quan gì đến tôi?", Trần Dương cau mày đáp: "Tôi nói lần cuối cùng, không phải do tôi làm".

Nghe thấy câu này, tất cả mọi người đều nhìn Trần Dương với vẻ khinh bỉ.

Chuyện rõ rành rành mà anh ta vẫn còn chối? Coi bọn họ là lũ ngu chắc?

"Im hết đi, khụ khụ..."

Đúng lúc này, ông cụ Trần ho một tiếng rồi nói: "Bảo cháu nhận lỗi mà khó đến vậy sao? Lẽ nào cháu muốn ông chết không nhắm mắt?"

Nói xong ông cụ Trần lại ho dữ dội: "Mọi người nói phải đấy, cháu nhận lỗi với mọi người rồi trả lại công ty, mấy chuyện khốn kiếp cháu từng làm, ông cũng không truy cứu nữa, được không? Coi như nể tình trước kia, để ông chết được nhắm mắt”.

"Tiểu Dương, tuyệt đối đừng làm vậy!", Lý Thiên Bá vội vàng lên tiếng ngăn cản, đây chẳng phải là muốn ép buộc người ta sao?

Trần Dương là người thế nào lẽ nào anh ấy không biết?

Lần trước lúc anh ấy dẫn các anh em đến nhà họ Trần, nhìn thấy bố mẹ Trần Dương bị bọn họ tra tấn sống dở chết dở, anh ấy đã vô cùng căm phẫn.

Trần Dương có thể dẹp bỏ hiềm khích trước kia, đến thăm ông cụ Trần đã là có hiếu lắm rồi, thế mà đám người này còn được voi đòi tiên, lấy đạo đức ra ràng buộc Trần Dương.

Sao anh ấy có thể nhịn được?

Thiên Bá!

Trần Dương nhìn Lý Thiên Bá, cười khổ.

Lý Thiên Bá bước lên túm lấy cánh tay Trần Dương: "Đi với tôi, đám người nhà họ Trần không có ai tốt lành cả! Cậu đã quên lần trước bọn họ đối xử với cô chú thế nào rồi sao? Cậu không được mắc bẫy nữa".

"Thiên Bá, anh yên tâm, tôi không ngốc thế đâu".

Trần Dương đang vô cùng đau lòng, nếu anh thực sự làm theo lời ông cụ Trần, thì cả đời này sẽ mang tiếng nhơ.

Công ơn dưỡng dục của ông nội không gì báo đáp, Trần Dương quỳ xuống, cung kính dập đầu ba cái với ông ta: "Ông nội, ông dạy cháu làm người phải đường hoàng, cháu dám thề với trời là cháu chưa từng làm những chuyện đó, nên cháu xin lỗi, cháu không sai gì cả".

Trần Dương nước mắt đầm đìa dập đầu ba cái, từ nay về sau, mối quan hệ cuối cùng giữa anh và nhà họ Trần cũng đã cắt đứt.

"Trần Dương, anh là đồ khốn kiếp, là kẻ mang tội của nhà họ Trần!", Trần Toàn đứng lên chửi mắng Trần Dương: "Đồ súc sinh, anh là kẻ bất trung bất nghĩa bất nhân, ông nội tốt với anh như vậy mà anh muốn ông nội chết không nhắm mắt sao?"

"Cặn bã của nhà họ Trần!"

"Đúng là không xứng làm người..."

Mẹ kiếp!

Thấy mọi người chỉ trích Trần Dương, Lý Thiên Bá lập tức nổi giận đùng đùng, xông thẳng đến.

Một tiếng bốp vang lên.

Một cái bạt tai như trời giáng vả lên mặt Trần Toàn.

Gần như ngay lập tức, một dấu bàn tay hằn trên mặt hắn.

"Anh..."

Các đệ tử nhà họ Trần có mặt ở đó vừa kinh ngạc vừa tức giận.

Cảnh tượng lần trước Lý Thiên Bá dẫn người đánh bọn họ vẫn còn rành rành trước mắt, nên bọn họ cũng không dám xông lên.

Trần Toàn ôm mặt, vẻ mặt ngơ ngác nhìn Lý Thiên Bá: "Anh... anh dám đánh tôi..."

Mẹ kiếp.

Hắn đường đường là người kế thừa nhà họ Trần, vậy mà bị Lý Thiên Bá bạt tai trước mặt bao nhiêu đệ tử nhà họ Trần như vậy, sau này hắn còn quản lý nhà họ Trần kiểu gì nữa?

Nếu không lấy lại thể diện, sau này khi hắn tiếp quản gia tộc, người ta sẽ coi hắn ra gì?

"Tao cho mày ăn nói lung tung này!", Lý Thiên Bá chỉ thẳng mặt Trần Toàn: "Mày bớt ràng buộc đạo đức ở đây đi, Tiểu Dương sống thế nào tao là người rõ nhất. Còn để tao nghe thấy mày nói vớ vẩn, tao tát vỡ mồm mày ra!”

Anh ấy vừa nói xong, xung quanh yên lặng như tờ.

"Anh... anh..."

Trần Toàn tức đỏ bừng mặt, muốn đánh lại nhưng không dám.

Sau một thời gian tu luyện, Trần Toàn cũng đã lên đến Hậu Thiên hậu kỳ.

Nhưng đối mặt với Lý Thiên Bá, hắn thực sự không dám ra tay.

Lương Khiết cũng tái mặt, uy thế của Lý Thiên Bá quá lớn, nhất là phía sau anh ấy còn có hai người đàn ông, cánh tay họ còn to hơn cả chân cô ta.

Thấy người nhà họ Trần không dám lên tiếng, Lý Thiên Bá cười mỉa: "Lũ vô dụng nạt yếu sợ mạnh, không đến ba năm nhà họ Trần các người sẽ sụp đổ hoàn toàn, ông trời cũng không cứu nổi lũ vô dụng các người đâu".

Các đệ tử nhà họ Trần nghe thấy vậy đều tức đỏ bừng mặt.

"Ngông cuồng, đúng là ngông cuồng quá đi mất!"

Đúng lúc này, ông cụ Trần đang nằm trên giường đột nhiên ngồi dậy, tức giận trừng mắt nhìn Lý Thiên Bá: "Lý Thiên Bá, cậu tưởng nhà họ Trần chúng tôi sợ nhà họ Lý các cậu chắc?"

Ông cụ Trần tức lắm, Trần Dương dùng tiền của gia tộc, bất chấp luân thường đạo lý đã là tội tày trời!

Ông ta muốn trước khi chết bắt Trần Dương nhận sai, cho anh một cơ hội gột rửa tội lỗi, kết quả thì sao?

Tên Lý Thiên Bá này không những ngăn cản, còn nói nhà họ Trần ba năm nữa sẽ lụn bại trước mặt ông ta, đây chẳng phải tát thẳng vào mặt ông ta sao?

Ông ta không nuốt trôi cục tức này, dùng hết sức bình sinh gầm lên: "Làm phiền sư thái rồi!"

Ông ta vừa dứt lời, Thanh Uyển sư thái tay cầm bảo kiếm, vẻ mặt lạnh lùng bước từ góc phòng ra.

Nửa tiếng trước, ông cụ Trần gọi Thanh Uyển sư thái đến, muốn nhờ cô ta giúp đỡ.

Ông ta biết mình không còn sống được bao lâu nữa, nên mong muốn trước khi chết có thể nhìn thấy Trần Dương nhận lỗi, như vậy ông ta chết cũng nhắm mắt.

Tuy anh từng làm nhiều chuyện trời không dung đất không tha, nhưng Trần Dương vẫn là đứa cháu ông ta thương yêu nhất.

Chỉ cần Trần Dương nhận lỗi, đồng thời trả lại tất cả tài sản cho gia tộc, ông ta sẽ tha thứ cho anh, cũng coi như hoàn thành tâm nguyện của ông ta.

Nếu Trần Dương không hối cải, vậy thì nhờ Thanh Uyển sư thái ra tay, diệt bỏ nghiệt chướng này.

Ông ta biết tỏng bản lĩnh của Trần Dương, nếu ông ta không còn, nhà họ Trần chắc chắn không chèn ép nổi Trần Dương, vì nhà họ Trần, ông ta chỉ có thể nén nỗi đau bảo Thanh Uyển sư thái giết anh.

Thanh Uyển sư thái bị ông cụ Trần làm cho cảm động, tên súc sinh này gặp được người ông tốt như vậy, đúng là phúc tu mười kiếp.

Vì vậy cô ta không cần nghĩ ngợi đã đồng ý với ông cụ Trần.

Bây giờ xem ra Trần Dương đúng là chết không hối cải, nên hãy chết đi!

"Trần lão tiên sinh, hãy để tôi giết tên khốn kiếp này thay ông!", dứt lời cô ta nhìn Trần Dương chằm chằm, tên khốn kiếp này, đáng lẽ nên bất chấp tất cả ra tay giết luôn hắn trong cuộc thi thầy chế thuốc.

Trần Dương sau lưng đổ mồ hôi lạnh, cảm giác giống như bị một con rắn độc nhằm vào.

Mẹ kiếp!

Thanh Uyển sư thái này có bệnh à?

Sao lần nào cũng đòi đánh giết anh?

Nghĩ đến đây, Trần Dương cau mày nói: "Thanh Uyển sư thái, xin hỏi tôi từng đắc tội với cô sao?"

Thanh Uyển sư thái sẵng giọng: "Trần Dương, cậu có biết ông nội cậu vĩ đại đến đâu không? Ông ấy biết cậu tội lỗi tày trời, nhưng vẫn cho cậu cơ hội quay đầu. Nhưng cậu chẳng những không cảm kích, còn chết không hối cải. Hạng người bất trung bất hiếu như cậu, hôm nay hãy để tôi diệt trừ thay nhà họ Trần".

Lần trước đã để cậu thoát trong cuộc thi thầy chế thuốc.

Lần này thì cậu chết chắc rồi!

Dứt lời, Thanh Uyển sư thái vung kiếm lên, đâm thẳng về phía Trần Dương.

Nhìn thấy cảnh này, các đệ tử nhà họ Trần không khỏi mừng thầm trong lòng.

Tốt quá, cuối cùng hôm nay cũng là ngày tận số của tên khốn kiếp này.

Thanh Uyển sư thái này là trưởng lão của phái Nga My, nghe nói thực lực đã lên đến Tiên Thiên viên mãn, chỉ còn chút nữa là lên cảnh giới Phản Phác.

Lý Thiên Bá tuy lợi hại nhưng cũng mới chỉ là cảnh giới Hậu Thiên viên mãn, hai người cách nhau đúng một cảnh giới.

Nhưng bọn họ không biết Lý Thiên Bá dùng Phá Chướng Đan, hiện đã thăng cấp lên Tiên Thiên thành công.

"Chịu chết đi đồ súc sinh!"

Cảm nhận được khí thế mạnh mẽ, Lý Thiên Bá lập tức kéo Trần Dương lại, tuy không đánh lại được Thanh Uyển sư thái, nhưng vẫn có thể tránh được.

Thanh Uyển sư thái đâm hụt, thẹn quá hoá giận nhìn Lý Thiên Bá: "Cậu hãy nghĩ cho kĩ, đắc tội phái Nga My tôi sẽ có hậu quả gì".

Lý Thiên Bá nhìn Thanh Uyển sư thái không chút sợ hãi, lạnh lùng lên tiếng: "Loại người không phân rõ trắng đen như cô cũng xứng là danh môn chính phái? Cô có biết sự thực không? Các người nói Trần Dương làm nhục em dâu, thế chứng cứ đâu? Còn nữa, chuyện mình không làm thì sao phải nhận? Dựa vào đâu mà lôi đạo đức ra trói buộc Trần Dương? Cậu ấy nợ gì các người nào? Cho dù cô là người của phái Nga My thì cũng không thể không phân phải trái đã quy chụp cho người ta tội danh mình không làm chứ?"

Cái gì?

Không phân phải trái?

Thanh Uyển sư thái sắc mặt cực kỳ khó coi: "Chuyện này còn cần chứng cứ sao? Chính ông cụ Trần đích thân thừa nhận, lẽ nào ông ấy lấy chuyện làm bại hoại gia phong trăm năm của nhà họ Trần ra đùa sao?"

Aizzz!

Trần Dương thở dài nói: "Tôi đã bảo tôi không làm là không làm, bây giờ kỹ thuật phát triển như vậy, nếu không tin thì có thể xét nghiệm ADN".

Sao cơ?

Nghe Trần Dương nói, Trần Toàn lập tức hồn vía lên mây.

Lương Khiết ở bên cạnh cũng thay đổi sắc mặt.

Xét nghiệm ADN thì chẳng phải toi sao?

Đến lúc đó đừng nói vinh hoa phú quý, hai vợ chồng họ chắc chắn sẽ bị đuổi khỏi gia tộc.

Liên quan đến hạnh phúc tương lai, cô ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Nghĩ đến đây, Lương Khiết cắn răng bước đến trước mặt Trần Dương, chỉ vào mũi anh nói: "Trần Dương, anh đừng tưởng tôi không biết anh có ý đồ gì, xét nghiệm ADN ít nhất cũng mất hai ngày mới lấy được kết quả, anh chắc chắn sẽ giở trò với báo cáo xét nghiệm trong thời gian này".

Người nhà họ Trần nghe xong đều gật đầu.

Đúng vậy, tên Trần Dương này toàn suy nghĩ xấu xa, chắc chắn sẽ giở trò với kết quả ADN.

"Sư thái đừng tin lời của Trần Dương".

"Mẹ kiếp!"

Lý Thiên Bá không nhịn nổi nữa, lớn tiếng gầm lên: "Thật không thể chịu nổi, Tiểu Dương chúng ta đi, mặc kệ lũ ngu xuẩn này!"

Thanh Uyển sư thái nghe vậy tức giận lao lên: "Muốn đi sao? Đã hỏi kiếm trong tay tôi chưa vậy?"

Nhát kiếm này vừa nhanh vừa mạnh.

Trần Dương hoàn toàn nổi giận, mẹ kiếp, con đàn bà ngu ngốc!

Chẳng phải là Tiên Thiên viên mãn sao? Coi anh là đồ vô dụng chắc?

Lật tay một cái, Thích Tần xuất hiện trong tay Trần Dương, anh khó khăn đón đỡ nhát kiếm trí mạng của Thanh Uyển sư thái.

"Thanh Uyển sư thái, cô là danh môn chính phái mà cũng đánh lén sao?"

Lý Thiên Bá không ngờ sư thái của núi Nga My mà nói ra tay liền ra tay.

Thấy Trần Dương đỡ được kiếm của Thanh Uyển sư thái, Lý Thiên Bá thở phào nhẹ nhõm, lập tức tham gia cuộc chiến.

Thực lực Trần Dương vốn không yếu, đánh tay đôi với Thanh Uyển sư thái chỉ hơi kém, bây giờ có thêm Lý Thiên Bá lại càng nhẹ nhàng.

Thanh Uyển sư thái vô cùng kinh ngạc, cô ta cũng không ngờ hai người Trần Dương và Lý Thiên Bá lại mạnh như vậy.

Không gian trong phòng quá nhỏ, cô ta có rất nhiều thủ đoạn không thi triển được.

"Mọi người mau lui ra!", Thanh Uyển sư thái hét lên với mọi người.

Các đệ tử nhà họ Trần đã sợ lắm rồi, cao thủ cảnh giới Tiên Thiên đánh nhau, không phải những người cảnh giới Hậu Thiên như bọn họ có thể đỡ nổi...

Nghe thấy Thanh Uyển sư thái nói, ai nấy chen ra khỏi phòng.
Bình Luận (0)
Comment