Long Tế Chí Tôn

Chương 249

Tần Vũ Hàm cười lạnh nhạt nói: “Trần Dương, anh muốn có sâm núi nghìn năm của tôi sao? Có biết nó đáng giá bao nhiêu tiền không?”

Trong buổi đấu giá hôm đó chỉ bán có 3 nhánh rễ thôi mà đã đấu giá được ba mươi triệu, còn giờ là cả cây, vậy ắt là giá trên trời rồi.

Tối thiểu cũng phải khoảng 2 tỷ, đó vẫn có thể coi là rẻ.

Trần Dương suy nghĩ một lát: “Tôi trả 2 tỷ!”

Cái gì?

2 tỷ sao?

Nghe Trần Dương nói vậy, đám con gái kia liền bật cười.

“Ha ha, đúng là chết cười, anh ta có nổi 2 tỷ sao?”

“Tôi mới thấy người ta chém gió thôi, chứ chưa thấy ai chém bão như anh cả, cả người anh may ra được nổi 100 tệ không, 2 tỷ? Vậy mà cũng mở mồm ra nói cho được!”

Tần Vũ Hàm khinh bỉ nhìn Trần Dương, nói: “Anh đừng tưởng rằng tôi không biết lý lịch của anh, anh tính ra cũng chỉ là một thằng chạn vương, lấy đâu ra nhiều tiền như thế? Anh có đem bán cả gia tộc cũng không được số tiền đó.”

Ha ha ha…

Lúc này, đám con gái xung quanh không nhịn nổi cười lớn.

Nhưng Trần Dương cũng đâu có quan tâm đến chuyện bọn họ cười mình.

Đối với anh 2 tỷ chả là cái đinh gì.

Trần Dương khẩn khoản nhìn Tần Vũ Hàm nói: “Cô Tần, tôi thật sự không đùa đâu, nếu như cô chê 2 tỷ ít, vậy thì tôi trả thêm, 3 tỷ cô thấy sao?”

Trời cũng đã tối, không biết hiện giờ tình hình Mục Tư Tư ra sao rồi, nếu như Trần Lỗi không nghe lời anh thì mọi chuyện sẽ gay to.

Vậy nên anh phải nhanh chóng mua được sâm núi ngàn năm, sau đó luyện Bổ Thiên Đan.

“Anh đi đi, không thì lại ăn cái bạt tai của Vũ Hàm bây giờ”.

“Đúng đó, cái gì mà 3 tỷ chứ, tôi nghĩ trên người anh móc ra cũng chẳng nổi 300 tệ ấy chứ?”

Tần Vũ Hàm ra vẻ đầy khó chịu, tên Trần Dương này thật là không hiểu lý lẽ mà, chém gió thành thần luôn được!

Tư Mã Yến Như nhíu mày, tỏ vẻ dò xét Trần Dương.

Nhìn dáng vẻ vội vã này của Trần Dương, có lẽ là anh ấy nói thật, bởi vì nếu như nói dối thì nhìn ánh mắt là biết ngay.

“Trần Dương, anh có thể nói cho tôi biết, anh dùng sâm núi ngàn năm để cứu ai?”

“Mục Tư Tư”, Trần Dương đáp.

Mục Tư Tư sao?

Lẽ nào đây là tên vợ anh ấy?

Không đúng, vợ anh ấy tên là Tô Diệu mà?

Hai người có quan hệ như nào?

“Là em dâu tôi!”, Trần Dương giải thích.

Tư Mã Yến Như gật đầu một cái, sau đó quay sang nhìn Tần Vũ Hàm nói: “Vũ Hàm, hay là em đưa sâm núi ngàn năm cho anh ấy đi!”

Sâm núi ngàn năm quý thì đúng là quý thật, nhưng sao có thể đem ra so sánh với mạng người?

Trần Dương thầm mừng rỡ trong lòng, anh đang định lên tiếng cảm ơn.

Kết quả lúc này Tần Vũ Hàm đột nhiên đi tới, cười lạnh nói: “Anh vui mừng cái gì? Tôi đồng ý với anh hồi nào?”

Lời của Tần Vũ Hàm chả khác nào hắt một chậu nước lạnh vào mặt Trần Dương.

“Cô!”, Trần Dương cười khổ nhìn cô ta: “Cô Tần à, tôi cầu xin cô đó, tôi thật sự rất cần có nó!”

Nghe thấy Trần Dương cầu khẩn mình, Tần Vũ Hàm vô cùng đắc ý.

“Được, tôi có thể đưa cho anh, nhưng trước tiên anh phải chuyển 3 tỷ cho tôi đã!”

“Được, cô đưa số tài khoản cho tôi!”

Trần Dương vừa dứt lời, đám con gái kia đều đổ dồn ánh mắt về phía anh.

Trong ánh mắt bọn họ tràn đầy sự giễu cợt và châm chọc.

Thằng ranh này định đùa sao, để xem, rồi anh ta lấy tiền đâu ra để chuyển.

Đợi lát nữa không có tiền, thì bọn họ có thể tha hồ cười nhạo anh rồi, xem anh còn mặt mũi nào mà đứng đây nữa không.

Ngay cả Tư Mã Yến Như cũng câm nín, cô ấy vốn không tin là Trần Dương có thể trả số tiền lớn như vậy.

Anh ấy không có tiền thì cứ nói toẹt ra, sao phải lên gân lên cốt làm gì nhỉ?

Ngay đến cả cô ấy cũng không có khả năng có được số tiền lớn như vậy nếu chỉ trong vòng nửa tiếng.

Vốn dĩ, ban đầu Tư Mã Yến Như còn có ý định lên tiếng khuyên Tần Vũ Hàm, để cô ta đưa sâm núi ngàn năm cho Trần Dương.

Nhưng bây giờ thấy cảnh này thì thôi, bỏ đi…

Lúc này, ấn tượng của cô ấy về Trần Dương trở nên tệ vô cùng, từ giờ về sau cũng không thèm để ý đến anh nữa.

“Này!”, Tần Vũ Hàm móc một tấm thẻ vàng từ trong túi ra ném cho Trần Dương, cô ta muốn xem xem Trần Dương định xoay xở như thế nào.

Trần Dương chuyển tiền ngay sau khi nhận lấy tấm thẻ.

“Tinh! Kính chào quý khách, tài khoản của quý khách đã nhận được số tiền chuyển khoản là 3 tỷ vào hồi ngày XXX tháng XXX năm XXX ”

Chỉ hai phút sau điện thoại của Tần Vũ Hàm đã nhận được tin nhắn báo nhận tiền.

Cô ta lấy điện thoại ra, nhìn thấy trên tin nhắn hiển thị một hàng dài số 0 thì trở nên bối rối.

Lúc này, đám con gái xung quanh nghe được âm thanh đó thì mặt liền biến sắc, rối rít tụm lại, ai nấy há hốc mồm khi nhìn thấy nội dung.

Trời ơi!

Bọn họ không bị hoa mắt đó chứ?

Hàng trăm… hàng triệu… hàng chục triệu… hàng trăm triệu… hàng tỷ… đúng là 3 tỷ.

Bọn họ cẩn thận đếm đi đếm lại, 3 tỷ không thiếu một số 0 nào hết.

Giờ khắc này, Trần Dương khiến bọn họ cảm thấy kinh hãi, giống như Sao Hỏa sắp va vào Trái Đất vậy.

“Vũ Hàm…”

Lúc này ngay đến cả Tư Mã Yến Như mặt cũng biến sắc, cô ấy nhìn Trần Dương với ánh mắt không thể tin nổi, chuyện… chuyện này sao có thể?

Sau anh ấy lại có nhiều tiền như vậy được chứ?

Vô số câu hỏi được đặt ra trong đầu Tư Mã Yến Như.

Từ chuyện lần đầu đi ăn, chuyện quyên tiền, rồi đến chuyện hiệp hội y học cổ đưa huy chương đến, giờ lại còn cả chuyện trong nháy mắt mà Trần Dương có thể chuyển khoản 3 tỷ được.

Người đàn ông này dường như có rất nhiều bí mật ẩn giấu, anh ấy… rốt cuộc anh ấy là ai?

Là con rể nhà họ Tô ư?

Không thể nào, có bán cả nhà họ Tô đi cũng không có được số tiền đó.

Thế nhưng anh ấy có nhiều tiền như vậy, nhưng sao lại cam tâm tình nguyện đi làm một thằng ở rể được chứ?

Qua những chuyện này, cái nhìn của Tư Mã Yến Như đối với Trần Dương hoàn toàn thay đổi.

Cũng khiến cô ấy cảm thấy tò mò, muốn vén được bức màn phía sau, xem người đàn ông này thực sự là người như nào.

“Không lẽ, tối hôm đó anh ấy đã chế xong thuốc, nhưng vì đột nhiên có chuyện nên rời đi mà không nói lời nào?”

Đột nhiên trong đầu Tư Mã Yến Như nảy ra ý nghĩ này.

Tuy nhiên những gì cô ấy nghĩ quả thực cũng gần với chân tướng của sự việc.

Tư Mã Yến Như suy nghĩ một lát, cô ấy quyết định sẽ tìm một lúc nào đó thật thích hợp để hỏi rõ Trần Dương.

“Được rồi đó!”

Bởi vì thẻ của anh là Tử Kim Đế Vương, là cấp khách hàng VIP nhất, cho nên số tiền chuyển không bị hạn chế.

Sau khi chuyển tiền xong, Trần Dương sốt ruột nói với Tần Vũ Hàm: “Cô nhận được tiền rồi phải không, có thể đưa sâm núi ngàn năm cho tôi được rồi chứ?”

Anh vốn nghĩ rằng sau khi chuyển tiền xong thì cô ta sẽ đưa cho mình, ấy nhưng không, Tần Vũ Hàm lắc đầu, nhìn về phía anh nói: “Giờ tôi không thể đưa cho anh được!”

Mẹ kiếp, tại sao?

Không lẽ cô ta còn giận chuyện lần trước?

Trần Dương cố nén cơn giận nói: “Cô Tần, tôi biết vì sao cô không muốn đưa cho tôi, thực ra thì tối hôm đó tôi không hề bỏ trốn, Hổ Cốt Thang kia tôi cũng đã chế xong! Nhưng vì đột nhiên có chuyện gấp, nên tôi không kịp nói lời nào đã phải đi ngay”.

Trần Dương nói tiếp: “Nếu như cô không tin, cô có thể quay về đó, mở nắp vạc ra và nhìn bên trong, Hổ Cốt Thang đã bị đun thành cao, tuy rằng không thể dùng được nữa, nhưng có thể dùng để bôi ngoài da cũng sẽ chữa lành được vết thương”.

Sao cơ?

Anh ta thực sự đã chế xong Hổ Cốt Thang sao?

Đám con gái kia trố mắt nhìn nhau, trên mặt bọn họ đều tỏ ra vẻ ngạc nhiên không tưởng tượng nổi.

Chuyện này so với việc Trần Dương có 3 tỷ kia còn đáng kinh ngạc hơn.

Có điều nếu như vậy thì cũng hợp lý thôi, bảo sao anh ta có nhiều tiền vậy, thì ra anh ta là một thầy chế thuốc thực sự.

Chỉ có thầy chế thuốc mới có thể vui vẻ bỏ ra số tiền lớn như vậy được.

Lúc này Tư Mã Yến Như đột nhiên nghĩ đến chuyện hôm đó cô ấy có mở nắp vạc ra.

Cô ấy cũng phát hiện là thuốc bên trong đều đã keo lại, đen thùi lùi, cô ấy còn cho rằng đã bị cháy hết, giờ theo như anh nói thì thuốc đã bị sắc thành cao mất rồi.

Giờ khắc này, cô ấy nhìn Trần Dương với ánh mắt nóng rực, nếu như Tư Mã Yến Như đoán không sai thì quả thực Trần Dương đã gặp chuyện gì nên mới ra đi mà không nói lời nào.

Xem ra Trần Dương này là một thầy chế thuốc thực thụ, nếu vậy cô ấy nhất định phải kéo bằng được anh về gia tộc Tư Mã.

Nhưng mà, anh ấy có nhiều tiền như vậy… chắc chắn là không thiếu tiền rồi, phải làm sao đây?

Lúc này, Tư Mã Yến Như nhìn về phía Tần Vũ Hàm, lên tiếng: “Vũ Hàm, Trần Dương không hề lừa em, thuốc Hổ Cốt Thang kia quả thật đã bị sắc thành cao, chỉ là vì có chuyện gấp nên không nói được lời từ biệt nào. Em đưa sâm núi ngàn năm cho anh ấy đi!”

“Đúng vậy, Vũ Hàm, giờ hiểu lầm đã được tháo gỡ, đưa sâm núi cho anh ta đi!”

“Nãy giờ cô cũng đánh, cũng mắng anh ta, tiền anh ta cũng trả rồi…”

Lúc này đám chị em kia cũng lên tiếng khuyên nhủ.

Trần Dương từ một kẻ bỏ đi giờ trở thành thần tượng trong mắt bọn họ.

Giờ đối với bọn họ chuyện anh mặc quần áo vỉa hè lại được coi là khiêm tốn!

Nếu có thể tìm được một người bạn trai như vậy, thì cả đời cũng không lo thiếu tiền, mà lại còn giúp gia tộc thêm vững mạnh, đúng là nhất cử lưỡng tiện.

Cái gì?

Chuyện anh có vợ ấy à?

Lo gì chứ, nhà đó cũng chỉ là một gia tộc nhỏ nhoi, ly hôn là được thôi mà!

Thân là thiên kim tiểu thư con nhà danh giá, kể từ khi sinh ra họ đã biết mình sẽ sống cuộc sống như thế nào, cũng biết sứ mạng của mình ra sao, nên đối với họ mấy chuyện này quá là bình thường.

Trần Dương hiểu được hết ý nghĩ của bọn họ, phụ nữ mà, luôn rất thực tế.

Không có tiền thì làm ăn gì, trong mắt bọn họ những người đó chẳng là cái gì cả.

Tần Vũ Hàm lắc đầu nói: “Anh cho rằng tôi không đưa là vì chuyện này sao?”

“Không phải sao?”, Trần Dương nhíu mày một cái.

“Anh có nhớ khi đó lúc chị Yến Như nhờ anh chế thuốc giúp tôi?”, Tần Vũ Hàm cười nói tiếp: “Chuyện này khiến tôi rất khó chịu, cho nên giờ anh nghĩ xem nên van xin tôi thế nào đi!”

Mẹ kiếp!

Con ranh này đúng là nhỏ nhen quá đi!

Ngực thì bự mà lòng dạ thì hẹp hòi!

Trần Dương cũng không còn lời nào để nói, nhưng vì Mục Tư Tư, anh đành cắn răng, nói với cô ta: “Cô Tần, tôi cầu xin cô hãy đưa sâm núi ngàn năm cho tôi!”

“Không, chả thấy chút thành ý nào cả”.

Mẹ kiếp, thế phải như nào thì mới là có thành ý đây?

“Như vậy đi, anh quỳ xuống cầu xin tôi, thì tôi sẽ đưa sâm núi ngàn năm cho anh”.

Sao cơ?

Mặt Trần Dương biến sắc.

Nghe thấy vậy đám chị em kia đều ngẩn ra.

Sao… sao lại bắt anh ta quỳ chứ, có hơi quá đáng không?

Tư Mã Yến Như cũng tái mặt, kéo kéo tay Tần Vũ Hàm, nhẹ nhàng nói: “Vũ Hàm, em đừng làm quá lên được không?”

“Chị Yến Như, thế lúc hắn làm khó em thì có cảm thấy quá đáng không”, Tần Vũ Hàm hậm hực nói: “Sâm núi ngàn năm này là do ông nội đưa cho em để chế thuốc, nếu để ông biết được em đi mang bán, nhất định sẽ mắng em!”

Nghe Tần Vũ Hàm nói vậy, Tư Mã Yến Như cũng không lên tiếng nữa, ông nội của Tần Vũ Hàm chính là Hoàng Long một trong Tứ Đại Thần Long của Thần Long Giáo.

Tần Vũ Hàm lại là cháu gái cưng của ông ta, nếu như biết được cô ta bị ức hiếp, ông ta nhất định sẽ nổi giận!

Thấy Trần Dương vẫn đứng ngây ra, Tần Vũ Hàm bĩu môi nói: “Nếu như không chịu thì thôi, coi như xong, tôi trả lại anh 3 tỷ, còn sâm núi ngàn năm kia thì đừng hòng có được”.

Nói đoạn, cô ta lấy điện thoại ra định chuyển trả tiền!
Bình Luận (0)
Comment