Long Tế Chí Tôn

Chương 269

Trần Dương chú tâm nghe, thấy ở không xa vang lên tiếng nước bì bõm, và cả tiếng cười của phụ nữ.

Mẹ kiếp, trong lối đi bí mật này sao lại có tiếng cười của phụ nữ?

Trần Dương đột nhiên cảm thấy nổi hết cả da gà, không phải là ma nữ đấy chứ?

Nghe thêm một lúc nữa, hình như còn có tiếng đàn ông, lẽ nào có đôi nam nữ đang nghịch nước?

“Sư muội, anh nhớ em chết đi được”.

“Sư huynh, em… em cũng nhớ anh”, sau đó là giọng nói vui vẻ của cô gái kia: “Nhẹ… nhẹ thôi, lần nào cũng vội vàng thế”.

“Ha ha, anh không chờ nổi nữa mà”.

“Lẽ nào anh không sợ hắn xuất hiện sao?”, người phụ nữ kia nói.

“Sợ gì, chẳng phải em bảo hắn đã bế quan sao?”, người đàn ông kia cười dâm tà.

Mẹ kiếp!

Giọng nói này quen quá, hình như từng nghe thấy ở đâu đó.

Trong đầu Trần Dương lập tức xuất hiện một bóng dáng quyến rũ, không, sao có thể thế được?

Giọng nói của người đàn ông này không phải là giọng của Giáo chủ.

Tiểu Bất Điểm ở bên cạnh nghe thấy những âm thanh thô tục phát ra từ miệng đôi nam nữ, không nhịn được kẹp chặt hai chân.

Cô ấy không khỏi nhớ đến thứ mình nhìn thấy buổi sáng, cảm thấy vô cùng ngại ngùng, cái thứ xấu xí đó thực sự lợi hại đến vậy sao?

Bởi vì đứng rất gần, nên cô ấy còn có thể nghe thấy tiếng tim đập của Trần Dương.

Nhất là mùi đàn ông khiến người ta váng vất ở trên người anh, khiến cô ấy không nhịn được muốn xáp lại gần.

Lúc này Trần Dương nghe thấy âm thanh đó cũng có cảm giác.

Nhất là trên người Tiểu Bất Điểm còn có một mùi cỏ thơm rất dễ chịu.

Nhưng anh đột nhiên nghĩ đến vẻ mặt khó tin của Tiểu Bất Điểm, lập tức tỉnh táo lại.

“Tiểu Bất Điểm, chúng ta đến phía trước xem thế nào”.

Dứt lời, Trần Dương một tay kéo Tiểu Bất Điểm, một tay lần theo vách tường của lối đi bí mật bước về phía có âm thanh.

Tiểu Bất Điểm nắm tay Trần Dương, lập tức không còn nghĩ được gì nữa.

Đi được khoảng mấy chục bước, phía trước đột nhiên chiếu đến ánh sáng yếu ớt, Trần Dương vui mừng, xem ra đúng là ở phía trước.

Lại đi thêm hai ba mươi bước nữa, ánh sáng ngày càng rõ hơn.

Qua một khúc ngoặt, trước mắt Trần Dương đột nhiên thoáng đãng hẳn.

Chỉ thấy trước mắt hai người xuất hiện một hồ nước nóng khói trắng lượn lờ, bên cạnh hồ nước nóng xếp đầy đèn hoa sen, soi tỏ cả chiếc hồ rộng lớn.

Thảo nào càng vào trong lối đi bí mật thì nhiệt độ càng cao, hóa ra ở đây có suối nước nóng.

Khi Trần Dương nhìn rõ hai người đang gian dâm trong hồ nước nóng, anh ngây cả người, Tiểu Bất Điểm buột miệng kêu lên một tiếng.

Trần Dương vội vàng bịt miệng cô ấy lại, tim đập điên cuồng.

Toi rồi toi rồi, lần này toi thật rồi. Anh có tính bằng trời, cũng không ngờ Tiểu Bất Điểm lại đột nhiên gây tiếng động như vậy.

“Ai vậy?”

Tiếng kêu của Tiểu Bất Điểm lập tức khiến đôi nam nữ trong hồ nước nóng dừng lại.

“Ai đang trốn ở đâu vậy? Mau ra đây!”

"Tao đã nhìn thấy mày rồi..."

Giờ phút này, Trần Dương cảm thấy không khí xung quanh vô cùng căng thẳng, Tiểu Bất Điểm trong lòng anh cũng run rẩy sợ hãi.

Đúng lúc Trần Dương chuẩn bị dẫn Tiểu Bất Điểm bỏ chạy, một bóng dáng cao lớn đột nhiên bước từ bên cạnh ra.

Người này không phải ai khác, chính là Giáo chủ Thần Long Giáo Long Tại Thiên.

"Giáo... Giáo... Giáo chủ?", khoảnh khắc nhìn thấy Long Tại Thiên, Đặng Nhất Thu suýt nữa sợ chết khiếp.

"Giáo chủ, chẳng phải anh..."

"Chẳng phải anh đang bế quan sao? Sao đột nhiên anh lại đến đây đúng không?", Long Tại Thiên nghiến răng ken két nói.

"Không... không phải, Giáo chủ... anh phải tin em, cũng may là anh đến, nếu không em... em sẽ bị hắn bắt nạt chết mất", Thái Mỹ Cơ lập tức bật khóc, cũng không hề quan tâm đến việc mình đang trần như nhộng, đứng lên khỏi hồ nước nóng.

Để tránh Tiểu Bất Điểm "mọc lẹo" ở mắt, Trần Dương bịt luôn mắt cô ấy lại.

Thái Mỹ Cơ khóc lóc nhặt quần áo bên cạnh hồ nước nóng lên, khoác lên người.

Đặng Nhất Thu vẫn ở trong hồ vội vàng quỳ xuống đất xin tha: "Giáo chủ, xin Giáo chủ hãy tha cho tôi... Cầu xin Giáo chủ..."

Thái Mỹ Cơ muốn lao vào lòng Long Tại Thiên, nhưng lại lao vào khoảng không.

"Giáo chủ, tại sao..."

"Đủ rồi, cô đúng là khiến tôi ghê tởm!", trong ánh mắt Long Tại Thiên lộ vẻ đau đớn, cô tưởng tôi không biết mấy chuyện cô làm sao?

Còn đòi Thần Long Kinh của tôi? Nằm mơ đi!

"Giáo chủ, em sai rồi, em sai thật rồi. Tất cả đều là lỗi của em, xin anh hãy tha cho sư huynh em, hãy tha cho anh ấy...", Thái Mỹ Cơ quỳ trên mặt đất, dập đầu lia lịa.

"Tiện nhân, chuyện đã đến mức này rồi mà cô vẫn còn cầu xin cho hắn", Long Tại Thiên nói đầy vẻ đau đớn.

"Giáo chủ, Giáo chủ muốn giết hãy giết tôi đi, đừng giết sư muội, mọi tội lỗi đều là do tôi, đều là lỗi của tôi... Không liên quan gì đến sư muội cả...", Đặng Nhất Thu cầu xin.

"Không... sư huynh, anh mau đi đi, mau đi đi!", đúng lúc này, Thái Mỹ Cơ đột nhiên ôm lấy đùi Long Tại Thiên, hét lên với Đặng Nhất Thu.

"Tiện nhân này... hự...", Long Tại Thiên ức đến hộc máu, phun ra một ngụm máu tươi.

Đặng Nhất Thu ngây ra, sau đó để lộ vẻ mặt vô cùng mừng rỡ: "Sư muội, hắn luyện công gặp sai sót, cơ hội tốt đây rồi, em mau tránh ra, để anh giết hắn, sẽ không còn ai ngăn cản hai ta bên nhau nữa".

Nói xong, Đặng Nhất Thu nhảy từ trong hồ lên, ngưng tụ tất cả cương khí vào lòng bàn tay, đánh về phía Long Tại Thiên.

"Hự!"

Thái Mỹ Cơ phun ra máu tươi, bắn cả lên mặt lên người Long Tại Thiên.

"Không... sư muội!"

"A... Tên súc sinh này!", Long Tại Thiên giơ tay đánh một chưởng vào bả vai Đặng Nhất Thu, khiến ông ta rơi thẳng xuống hồ nước nóng.

"Giáo... Giáo chủ... kiếp này em đã phụ lòng anh, kiếp sau... hãy để em làm trâu làm ngựa cho anh...", dứt lời Thái Mỹ Cơ nghiêng đầu sang một bên, tắt thở.

"A..."

Long Tại Thiên ôm xác Thái Mỹ Cơ ngửa lên trời hét dài, công lực thâm hậu khiến Trần Dương chấn động đến mức gần như ngất đi.

"Mỹ Cơ, em tỉnh lại đi, em tỉnh lại đi mà!", Long Tại Thiên đau buồn nói: "Em biết không? Anh đã biết em và Lam Long Sứ gian díu với nhau từ lâu rồi, anh biết từ lâu rồi... Nhưng em không nên gian díu với hắn lúc anh đang bế quan..."

Nói xong, Long Tại Thiên lại phun ra một ngụm máu lớn, vừa rồi ông ta mới tiến vào tầng thứ 6 Thần Long Kinh, chỉ cần đột phá là tu vi của ông ta sẽ lập tức đạt đến cảnh giới Quy Chân hậu kỳ. Như vậy khi Lục Đại Phái tấn công Thần Long Giáo, ông ta sẽ nắm chắc phần thắng.

Nhưng đúng lúc quan trọng thì ông ta nghe thấy cuộc nói chuyện của Thái Mỹ Cơ và Đặng Nhất Thu, lập tức chân nguyên hỗn loạn, mọi công sức đổ sông đổ biển.

Tu luyện như chèo thuyền ngược dòng, không tiến thì sẽ lùi, nhưng Thần Long Giáo tu luyện thất bại thì chỉ có một kết cục, đó chính là chết...

Đúng lúc này, Đặng Nhất Thu vốn rơi vào hồ nước nóng không rõ sống chết không biết đã đứng dậy từ bao giờ.

Ông ta trần như nhộng, không hề quan tâm thứ xấu xí kia lồ lộ bên ngoài.

"Mày đã hại chết sư muội của tao... Mày đã hại chết sư muội của tao, mày là kẻ giết người, mày là kẻ giết người!", Đặng Nhất Thu gầm lên với Long Tại Thiên: "Tất cả là tại mày, nếu không phải mày chia uyên rẽ thúy, thì tao và sư muội cũng không đến nông nỗi này, tất cả là do mày gây nên".

"Sư muội với tao cùng nhau lớn lên, là thanh mai trúc mã, tất cả là tại mày", Đặng Nhất Thu cười như điên: "Mày tu luyện Thần Long Kinh bị tẩu hoả nhập ma rồi đúng không? Mày sẽ nhanh chóng đi đời nhà ma thôi, chờ mày chết rồi, tao sẽ dẫn người của Lục Đại Phái vào lối đi bí mật, tao muốn diệt Thần Long Giáo..."

Dứt lời, Đặng Nhất Thu đột nhiên bùng phát, đánh một chưởng vào đỉnh đầu Long Tại Thiên.

Rắc!

Đỉnh đầu lập tức nứt ra.

Trần Dương ở bên cạnh nhìn mà vừa kinh hãi vừa tức giận, Giáo chủ Thần Long Giáo bị Đặng Nhất Thu giết chết rồi.

"Ha ha ha, cuối cùng mày cũng chết, cuối cùng mày cũng chết!", Đặng Nhất Thu đá cái xác của Long Tại Thiên đi, ôm lấy Thái Mỹ Cơ đã bị hắn đánh đứt tâm mạch, rời đi bằng lối đi bên cạnh.

Chờ bọn họ đi khỏi, Trần Dương mới buông bàn tay đang bịt Tiểu Bất Điểm ra.

"Đi, Tiểu Bất Điểm, chúng ta qua đó xem", Trần Dương kéo cô ấy đến bên cạnh cái xác của Long Tại Thiên.

Nhưng Long Tại Thiên chết rất khó coi, đầu bị Đặng Nhất Thu đánh cho vỡ nát.

Tiểu Bất Điểm nhíu mày nhìn Trần Dương: "Cậu chủ... chúng ta kéo thi thể của Giáo chủ đi đã".

Trần Dương gật đầu, với thù hận của Đặng Nhất Thu đối với Long Tại Thiên, ông ta chắc chắn sẽ nghiền xác thành tro.

Tuy không quá thân quen với Long Tại Thiên, nhưng ông ta đối xử với Trần Dương cũng không tệ, anh vừa đến đã được phong làm Đà chủ.

Không ngờ Giáo chủ Thần Long Giáo lại chết trong tay một người phụ nữ và một tên gian phu, đúng là tạo hoá trêu ngươi.

Hiện giờ Lục Đại Phái sắp tấn công, Thần Long Giáo mất đi sức chiến đấu mạnh nhất liệu có chống lại được Lục Đại Phái không?

Đúng lúc hai người định kéo xác của Long Tại Thiên đi, Đặng Nhất Thu bỗng bước ra: "Ha ha, bất ngờ chưa? Không ngờ lại phát hiện thêm hai con chạch này, tao biết ngay vẫn còn người mà".

Vừa rồi rõ ràng là tiếng hét của phụ nữ, vì vậy ông ta liền chú ý, ôm xác Thái Mỹ Cơ, giả bộ đã rời đi.

Quả nhiên, chạch đã xuất hiện.

"Hỏng rồi, cậu chủ, mau đi thôi!", mặt Tiểu Bất Điểm biến sắc, kéo Trần Dương bỏ chạy.

"Còn muốn chạy sao, chết đi!", mặt Đặng Nhất Thu biến sắc, nếu để hai kẻ này chạy thoát thì ông ta sẽ xong đời.

"Cậu chủ, đừng quay đầu lại, không được để hắn bắt được, nếu không chúng ta toi đời", Tiểu Bất Điểm thở hồng hộc nói.

Mẹ kiếp, lối đi này tối đen như mực, chẳng nhìn thấy cái gì, lại không thể đốt Hoả Chiết Tử, Trần Dương bị mấy cục đá nhô ra va mấy cái vào đầu.

"Tiểu Bất Điểm, cô có biết lối đi này không vậy?", Trần Dương hỏi.

"Không, đây cũng là lần đầu em đi đường này".

Gì cơ? Vậy cô còn kéo tôi đi lối này?

Đặng Nhất Thu theo sát phía sau hai người, tuy không nhìn thấy, nhưng tiếng vang của xích sắt khi Tiểu Bất Điểm chạy cũng đủ để ông ta xác định được phương hướng.

"Đồ khốn, đừng trốn nữa, bọn mày không thoát khỏi tay tao đâu!"

"Tiểu Bất Điểm, sao ông ta vẫn đuổi kịp chúng ta vậy?"

"Cậu chủ, chắc là do tiếng xích sắt ở chân em, nên ông ta mới biết vị trí của chúng ta".

Mẹ kiếp, đúng là đùa nhau mà!

"Tiểu Bất Điểm, lúc nào có cơ hội, tôi nhất định sẽ cởi bỏ xích sắt trên chân tay cô ngay lập tức".

"Vô ích thôi, xích sắt này làm từ sắt Thiên Thạch, vô cùng cứng rắn, chưa kể lão gia còn làm mất chìa khoá rồi".

Tiểu Bất Điểm vừa chạy vừa thở hổn hển trả lời.

"Mẹ kiếp, lẽ nào không có cách mở được xích sắt này sao?"

"Có chứ..."

"A..."

Hai người đột nhiên hụt chân một cái, sau đó rơi xuống dưới.

Nghe tiếng hét của hai người phía trước, Đặng Nhất Thu vội vàng dừng chân lại.

Chắc không phải phía trước có bẫy gì đấy chứ?

Tiếng hét thất thanh của hai đứa khốn kiếp kia không phải là giả vờ.

"Này hai con chạch, đừng trốn nữa, tao đã thấy chúng mày rồi".

Nói xong, ông ta dỏng tai lên nghe ngóng.

Với tu vi cảnh giới Phản Phác hậu kỳ của ông ta, ông ta có thể nghe rõ mồn một tiếng tim đập trong vòng 10 mét. Không gian trong lối đi này nhỏ hẹp, ông ta có thể cảm nhận được động tĩnh dù rất nhỏ trong vòng 20 mét.

Không thấy?

Phía trước chắc chắn có bẫy, hai con chạch này chắc chắn đã bị chết bởi bẫy rồi.

Nghĩ đến đây, Đặng Nhất Thu vội vàng quay lại theo đường cũ.
Bình Luận (0)
Comment