Long Tế Chí Tôn

Chương 285

Hai người Giang Hạo Nhiên và Vạn Vĩ quỳ dưới đất, run lẩy bẩy.

Ánh mắt họ đầy kinh hãi.

Chẳng phải thằng oắt này là thằng ở rể sao?

Tại sao đến tổng giám đốc tập đoàn an ninh Hắc Lân mà còn quỳ xuống trước mặt hắn?

Trời ơi, mẹ nó chứ thằng ở rể, có thằng ở rể nào mà giỏi giang như vậy không?

Bây giờ bọn họ hối hận muốn phát điên.

“Đứng lên đi”, Trần Dương bình tĩnh nhìn Lý Lâm.

“Cảm ơn sư phụ!”, Lý Lâm vui vẻ, Trần Dương không sửa cách xưng hô của cô ta, lẽ nào đồng nghĩa với việc anh đã xem cô ta là đồ đệ rồi hay không?

“Chị Lâm, tụi em đáng chết, xin chị hãy tha thứ cho tụi em!”

Rầm!

Bảy, tám mươi tên đàn em cùng quỳ xuống đất dập đầu xin Lý Lâm tha thứ.

Cũng may chỗ này khá vắng vẻ, cũng khá ít người. Nếu như đây là chỗ đông người thì chắc chắn sẽ thu hút rất nhiều người tụ lại xem.

Lý Lâm nhíu mày hỏi: “Các cậu là người của Tiểu Hổ à?”

“Dạ chị Lâm, tụi em là người của anh Hổ”, tên đàn em đứng đầu quỳ dưới đất nói.

“Tự về Hình đường lĩnh phạt đi”, Lý Lâm lạnh lùng nói.

Nghe thế, mọi người liên tục dập đầu lạy, nói cảm ơn: “Cảm ơn chị Lâm, cảm ơn chị Lâm”.

“Đứng lên hết đi”, bây giờ tâm trạng Lý Lâm đang vui nên không có phạt nặng.

Sau khi đám người đứng dậy, Lý Lâm nhìn Giang Hạo Nhiên và Vạn Vĩ đang quỳ dưới đất: “Sư phụ, hai người này thì nên xử lý thế nào?”

“Cô tự xem mà làm”.

Nói thật lòng, với Trần Dương mà nói thì hai người này chỉ là hai nhân vật nhỏ nhoi.

Từ sau khi anh lên làm giáo chủ Thần Long Giáo, tầm nhìn của Trần Dương đã cao rộng hơn.

Khi người ta có được một lượng tiền tài và quyền lợi nhất định thì tự nhiên sẽ hình thành khí chất riêng cho mình.

Trần Dương của bây giờ là thế.

Nắm giữ sống chết của hàng trăm nghìn người, hàng triệu của cải, tất nhiên sẽ có khí thế của bề trên.

Ngay cả Lý Lâm đứng bên cạnh cũng giật nảy mình.

“Lôi hai người này đi, sau này tôi không muốn thấy họ ở thành phố Tây Xuyên này nữa!”

“Dạ!”

Tên đàn em thô kệch khoanh tay rồi vung tay lên, ngay lập tức có mấy chục tên cao to kéo hai người Giang Hạo Nhiên và Vạn Vĩ xuống.

“Trần Dương”.

Ánh mắt Tô Diệu phức tạp nhìn anh, cắn môi hỏi: “Cuối cùng chuyện này là thế nào?”

Nhìn Tô Diệu, Trần Dương thầm nhủ chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.

Không thể nào giấu giếm mãi.

Đối với Tô Diệu mà nói, Trần Dương của bây giờ quá xa lạ, không còn là người chồng mà cô biết nữa.

Trần Dương bước lên muốn nắm tay cô nhưng lại bị cô kinh hãi rụt lại.

Trần Dương cười gượng nói: “Diệu Diệu, anh biết bây giờ em có rất nhiều điều muốn hỏi nhưng chờ anh về rồi sẽ giải thích với em, được không?”

Đôi mày xinh đẹp của Tô Diệu nhíu lại, sững sờ nhìn Trần Dương rồi lại nhìn Lý Lâm đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh. Mặc dù cô thấy không thoải mái lắm nhưng vẫn gật đầu.

Lúc này, Lý Mật bước từ bên cạnh sang, cô ta nhìn Trần Dương, biết bây giờ anh có chuyện quan trọng cần xử lý.

“Trần Dương, tôi và Diệu Diệu về trước nhé”.

Nói xong, một tay kéo Tô Diệu, một tay kéo Đường Tĩnh đang còn ngây ra như phỗng rời khỏi đây.

Đợi sau khi ba người rời khỏi đây, Trần Dương thở phào nhẹ nhõm.

“Tại sao cô lại tới đây?”

“Sư phụ, có phải là thầy không vui không?”, Lý Lâm thấy sắc mặt Trần Dương không được vui lắm nên hơi sốt sắng hỏi.

“Không phải”.

Trần Dương lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lý Lâm hỏi: “Chẳng phải cô đã gửi ảnh của tôi cho nhóm nội bộ trong công ty cô rồi hay sao?”

Nghe Trần Dương hỏi, mặt Lý Lâm đỏ lên, hơi ngại nói: “Xin lỗi sư phụ, con cũng sợ người dưới quyền không hiểu chuyện, đụng đến thầy”.

Sau khi Lý Lâm biết Trần Dương có thuật luyện đan thần kỳ thì có nằm mơ cô ta cũng muốn làm đồ đệ của anh.

Thậm chí cô ta còn thuyết phục Lý Hổ, bảo hắn và Lý Thiên Bá hãy chung sống hòa bình.

Tất cả những chuyện cô ta làm là vì muốn Trần Dương có ấn tượng tốt về cô ta.

Những chuyện này, Trần Dương cũng tự hiểu.

Lúc trước anh quyết định không dạy cô ta luyện đan là vì phòng ngừa thuật luyện đan bị tiết lộ, thu hút sự chú ý của người khác.

Bây giờ cũng thế, Trần Dương không dạy cô ta luyện đan nhưng có thể dạy cô ta chế thuốc.

Đừng quên anh có huy chương thầy chế thuốc cấp bảy đó.

“Tôi đã biết những chuyện cô đã làm trong khoảng thời gian này”, Trần Dương suy nghĩ một chút rồi nói: “Nể tình cô thành tâm, đáng được khen thưởng nên tôi sẽ nhận cô làm đồ đệ”.

“Cảm ơn sư phụ, cảm ơn sư phụ”.

Nghe chính miệng Trần Dương đồng ý, Lý Lâm mừng như điên. Chuyện mà cô ta mong ước bao nhiêu lâu nay, cuối cùng Trần Dương cũng đồng ý nhận cô ta làm đồ đệ.

“Cô đừng vội mừng, tôi có vài chuyện muốn nói với cô”, Trần Dương nói: “Thứ nhất, tôi sẽ không dạy cô luyện đan, chỉ có thể dạy cô chế thuốc”.

Cái gì?

Hai cái này khác nhau chỗ nào?

Lý Lâm nghi ngờ nhìn Trần Dương.

Trần Dương cười cười, lấy một tấm huy chương ra đưa đến trước mặt Lý Lâm: “Đây là huy chương chế thuốc cấp bảy mà hiệp hội y học cổ đã trao cho tôi. Hẳn là cô cũng biết huy chương này đại diện cho điều gì”.

Cái gì?

Cấp bảy?

Lý Lâm giật nảy mình!

Chẳng phải đang nói Trần Dương là thầy chế thuốc cao cấp hay sao?

Thế thì tuyệt thật, vốn dĩ số lượng thầy chế thuốc đã không nhiều mà thầy chế thuốc cao cấp thì càng hiếm.

Lúc bọn họ ở Vô Lượng Kiếm phái, trong phái có một thầy chế thuốc cao cấp, có thể nói địa vị của người đó chỉ đứng sau Chưởng môn và Phó chưởng môn thôi, cực kỳ cao quý.

Mà bây giờ, cô ta lại được một thầy chế thuốc cao cấp thu làm đồ đệ, nghĩ đến đây, cô ta đã không kìm được kích động.

“Chuyện thứ hai, tôi không cho phép cô để lộ bất kỳ thông tin nào có liên quan đến tôi”, Trần Dương giơ hai ngón tay ra: “Làm được không?”

Lý Lâm gật đầu liên tục: "Dạ được!"

“Chuyện thứ ba, tôi không cho phép cô lan truyền chuyện tôi biết luyện Phá Chướng Đan. Cô làm được không?”, trong lúc Trần Dương nói chuyện, anh đã phóng thích khí thế mạnh mẽ của mình ra ngoài.

Trong phút chốc, tất cả những người xung quanh đều quỳ xuống đất.

Ngay cả tu sĩ Tiên Thiên như Lý Lâm cũng không ngoại lệ, quỳ xuống ngay lập tức.

“Con có thể làm được, sư phụ, thầy hãy thu khí thế trên người thầy lại đi ạ”.

“Được, nếu như có thể thì từ hôm nay trở đi, cô là đồ đệ của Trần Dương tôi!”, một giây sau, Trần Dương thu hồi khí thế, cười cười: “Nhớ cho rõ, nếu như cô vi phạm bất kỳ điều nào trong số những điều này, tin tôi đi, bây giờ tôi có thể giết cô dễ như ăn bánh”.

Giọng của Trần Dương không lớn nhưng từng câu từng chữ đều in sâu vào lòng Lý Lâm.

Cô ta không hề có bất kỳ suy nghĩ nào muốn phản kháng.

Quá kinh khủng, người đàn ông này thật đáng sợ.

Mới có một khoảng thời gian thôi mà khí thế trên người anh đã kinh khủng như vậy? Cô ta đã đột phá đến Tiên Thiên rồi mà còn không đỡ nổi khí thế trên người anh.

Chẳng lẽ anh ta là tu sĩ cảnh giới Phản Phác?

Đúng vậy, chắc chắn anh ta là tu sĩ cảnh giới Phản Phác, cũng chỉ có tu sĩ cảnh giới Phản Phác mới có thể phóng thích ra áp lực, lấy khí thế đè người.

Thời khắc này, Lý Lâm vui vẻ tuân theo, người đàn ông này quá mạnh.

“Vâng, sư phụ, nhất định con sẽ ghi nhớ trong lòng!”, Lý Lâm cung kính nói, đôi mắt xinh đẹp lóe sáng.

“Ừ, đứng lên đi”, Trần Dương đỡ Lý Lâm đứng dậy: “Chờ khoảng vài ngày nữa tôi bận xong việc thì sẽ gọi điện thoại cho cô, dạy cô chế thuốc”.

“Dạ dạ dạ, cảm ơn sư phụ!”

Nghe Trần Dương nói vài ngày nữa sẽ dạy cô ta chế thuốc, Lý Lâm kích động đến mức không nói nên lời.

“Được rồi, tôi đi trước đây”.

Trước khi đi Trần Dương nhìn Lý Lâm nói: “Đúng rồi, có lẽ dạo này thành phố Tây Xuyên sẽ không yên ổn đâu. Cô hãy quản lý đàn em cho chặt chẽ, đừng gây chuyện”.

“Dạ!”, Lý Lâm gật đầu đáp.

Sau khi bóng dáng Trần Dương hoàn toàn biến mất, Lý Lâm lại là chị đại nói một là một hai là hai.

“Tất cả mọi người nghe lệnh của tôi, bắt đầu từ hôm nay, phải khiêm tốn lại cho tôi, không được để sư phụ tôi phải lo lắng, đã nghe rõ chưa?”

“Dạ rõ!”

Mọi người cùng đáp.



Hòa Cảnh Viên, trong nhà Tô Diệu.

Lúc này, Tô Diệu và Lý Mật đang ngồi trên ghế sofa.

“Mật Mật, cậu nói xem, tại sao dạo này tự dưng Trần Dương cứ biến mất vài ngày, sau đó lại trở về?”

Tô Diệu đau đầu nói: “Bây giờ càng ngày tôi càng không hiểu anh ấy, giống như tôi chưa bao giờ hiểu anh ấy vậy”.

“Cậu nói xem, có phải người làm vợ như tôi thất bại lắm không?”

“Diệu Diệu, cậu đừng suy nghĩ gì nhiều”, Lý Mật nói: “Cậu nhớ lại xem lúc trước, ngày nào Trần Dương cũng ở nhà, cậu mắng anh ấy không có chí tiến thủ, lại mắng anh ấy hèn nhát. Bây giờ anh ấy trở nên như vậy cũng là vì cậu mà”.

“Thế hả?”, nghe vậy Tô Diệu vui vẻ nhưng rồi lại buồn bã: “Nhưng tại sao anh ấy lại giấu nhiều chuyện như vậy, không nói cho tôi nghe? Tôi cảm thấy giống như tất cả mọi người đều biết, chỉ có tôi là không biết thôi”.

Nghe Tô Diệu nói, Lý Mật cười gượng, con bé ngốc này, chồng cậu không những giấu cậu mà còn giấu rất nhiều chuyện nữa đó.

Chỉ có điều, không có lệnh của Trần Dương, cô ta không dám tiết lộ lung tung.

Lúc này, bỗng nhiên Đường Tĩnh bước ra khỏi phòng khóc sướt mướt: “Diệu Diệu, mẹ không muốn sống nữa”.

Nói rồi bà ta nằm sấp trên ghế sofa, khóc nấc lên.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?”, Tô Diệu vội vã bước đến, ngồi xổm xuống bên cạnh bà ta, quan tâm hỏi: “Có phải bố lại nói gì đó không?”

“Ông già chết bầm kia muốn ly hôn với mẹ”, Đường Tĩnh khóc thút thít đưa tờ giấy mà Tô Trường Hà để lại cho Tô Diệu.

Tô Diệu vừa nhìn, trên đó viết một dòng chữ: “Sáng mai mười giờ, gặp nhau ở Cục Dân Chính”.

“Mẹ không muốn sống nữa, mẹ đã cố gắng lo cho cái nhà này nhưng cuối cùng thì sao? Ông ta lại muốn ly hôn với mẹ!”, Đường Tĩnh đau lòng nói: “Diệu Diệu, con nói xem, tất cả những chuyện mẹ làm là vì ai, chẳng phải vì cái nhà này hay sao?”

“Ông già chết bầm kia, cứ mất tiền vào tay người ngoài hết lần này đến lần khác mà mẹ đã nói gì chưa?”, Đường Tĩnh nhớ đến những chuyện trong quá khứ, đau lòng thút thít: “Năm con mười tuổi, ông ta nói ông ta cần hai triệu để đầu tư, mẹ đi bán đồ trang sức để góp tiền cho ông ta. Kết quả thì sao? Thua lỗ đến mức mất sạch vốn”.

“Năm con mười hai tuổi, ông ta và bạn bè gì đó hò hẹn nhau mở công ty, đầu tư những ba triệu. Kết quả qua tháng thứ ba, đối tác của ông ta đã ôm tiền bỏ chạy”, Đường Tĩnh nắm tay Tô Diệu nói: “Con có nhớ năm đó trường con đòi tiền sách giáo khoa, số tiền đó mẹ phải mượn từ nhà bà ngoại”.

“Năm con mười ba tuổi…”

Tô Diệu đã nghe Đường Tĩnh kể lể lịch sử đen của Tô Trường Hà đến nỗi thuộc nằm lòng, bà ta kể tất tần tật.

Ngoại trừ an ủi ra thì cô và Lý Mật không biết nên nói gì.

“Mẹ, mẹ khoan lo lắng đã, con gọi điện thoại cho bố”.

Nói xong, Tô Diệu lấy điện thoại gọi cho Tô Trường Hà.

Chuông nhạc chờ mới reo hai tiếng đã có người bắt máy: “Alo, Diệu Diệu hả, ngày mai con bảo mụ la sát kia mang hộ khẩu và giấy đăng ký kết hôn đến đây, bố chờ bà ta ở Cục Dân Chính”.

Nói xong thì cúp máy.

Tô Diệu mở loa lớn nên Đường Tĩnh nghe câu này xong thì ngay lập tức sắc mặt bà ta xám như tro tàn.

“Được được được, Tô Trường Hà ông muốn lý hôn đúng không? Thế thì ly hôn, để xem sau khi ông rời khỏi tôi thì sẽ sống thế nào”.
Bình Luận (0)
Comment