Long Tế Chí Tôn

Chương 289

Trần Dương lạnh lùng nhìn Tôn Cường, cũng không ngăn lại, mà để mặc gã tự tát chính mình.

Thật ra, anh rất thất vọng về Tôn Cường.

"Mẹ, chúng ta về thôi", Trần Dương xoay người, nói với Đường Tĩnh đang nghệt mặt ra.

Đường Tĩnh rùng mình một cái mới có phản ứng, sau đó nhìn Trần Dương với vẻ mặt phức tạp: "Rốt cuộc cậu là ai?"

Trần Dương cười khẽ: "Con là con rể mẹ mà".

Tô Trường Hà ở bên cạnh lập tức nảy ra một ý, đứng dậy, bước đến bên cạnh Đường Tĩnh với vẻ lấy lòng, muốn nắm lấy tay bà ta.

Kết quả bị Đường Tĩnh lạnh lùng từ chối: "Đừng động vào tôi, ông khiến tôi buồn nôn!"

Dứt lời liền đẩy ông ta ra.

"Tĩnh Tĩnh, tất cả đều là lỗi của anh, có chuyện gì chúng ta về nhà đã rồi nói được không?", sau đó ông ta nháy mắt với Trần Dương.

Nhìn khuôn mặt sưng vù của Tô Trường Hà, Trần Dương thấy vô cùng buồn cười, vừa rồi ở ngoài cửa anh cũng đã nghe loáng thoáng được câu chuyện.

Ông bố vợ này của anh được đấy, đêm hôm khuya khoắt chạy đến quán bar quẩy, kết quả chơi gái bị gài bẫy.

Chẳng xơ múi được gì lại còn chọc phải tổ ong.

"Mẹ, hay là chúng ta về đã, có chuyện gì về nhà rồi tính".

Nghe Trần Dương nói, Tô Trường Hà vội vàng phụ hoạ: "Phải đấy Tĩnh Tĩnh, chúng ta về thôi, về nhà rồi tính..."

Dứt lời, ông ta cố kéo Đường Tĩnh rời khỏi phòng riêng.

Sau khi Tô Trường Hà và Đường Tĩnh rời đi, mặt Trần Dương thoắt cái đã sa sầm xuống.

"Được rồi, đừng đánh nữa", Trần Dương lạnh lùng nói.

Anh không lên tiếng còn đỡ, anh vừa nói một câu, Tôn Cường lại càng sợ hãi hơn.

Gã dập đầu lia lịa nói: "Xin lỗi anh Trần, tôi đáng chết, tôi đáng chết..."

"Anh đáng chết cái gì?", Trần Dương mất kiên nhẫn nói: "Anh có biết đã xảy ra chuyện gì không?"

"Việc này...", Tôn Cường ngây ra, cười khổ nói: "Tại tôi không dạy dỗ đàn em cẩn thận, đụng trúng anh".

"Ha ha".

Trần Dương cười lạnh lùng: "Gặp phải tôi cũng không có gì, đàn em của anh gài bẫy tống tiền ngay dưới mắt anh không nói làm gì, còn lôi cả bố vợ tôi vào".

"Đánh ông ta một trận thì cũng thôi đi, lại còn vòi mẹ vợ tôi một triệu, cuối cùng còn định sàm sỡ mẹ vợ tôi. Nếu không phải tôi đến kịp thì e là..."

Đoạn sau Trần Dương không nói nữa, nhưng Tôn Cường nghe đến đây toàn thân gã đã run lẩy bẩy, mồ hôi chảy ròng ròng.

Mẹ kiếp, tên khốn Hùng chó này đúng là chán sống rồi mà!

Muốn chết thì chết một mình đi, lại còn kéo cả gã theo nữa.

"Nói thật, tôi rất thất vọng về anh", Trần Dương lạnh lùng nói: "Anh về nói với Triệu Hà Cầu, đừng tưởng bây giờ có tý máu mặt muốn làm gì thì làm, dạy dỗ đám đàn em cho cẩn thận. Nếu còn để tôi phát hiện chuyện tương tự, thì đừng trách tôi trở mặt vô tình".

Dứt lời, anh không thèm nhìn Tôn Cường lấy một cái, bước thẳng ra khỏi phòng bao.

Chờ Trần Dương đi khỏi, Tôn Cường cảm thấy mình như mới được vớt từ trong nước ra.

Gã đứng dậy, vẻ mặt hằm hằm nhìn mụ đàn bà đang co rúm trên sô pha, lại nhìn Cẩu Hùng hôn mê bất tỉnh.

Gã đâm thẳng một dao vào đùi Cẩu Hùng.

"A..."

Đùi Cẩu Hùng bị đâm xuyên.

Người phụ nữ ở trên sô pha nhìn thấy cảnh này, sợ đến mức tè ra quần.



Ở một diễn biến khác, Đường Tĩnh bị Tô Trường Hà kéo ra khỏi quán bar vẫn không nói lời nào.

Tô Trường Hà van xin: "Tĩnh Tĩnh, bà đừng giận nữa nhé, tất cả là lỗi của tôi, tôi nhận lỗi với bà".

Đường Tĩnh vẫn im lặng.

"Rốt cuộc phải thế nào bà mới tin tôi?"

Tô Trường Hà phiền muộn: "Tôi đã nói rồi, tôi thực sự chưa làm gì với con đàn bà kia cả, đây là một cái bẫy, bọn chúng muốn lừa moi tiền thôi".

"Ha ha…"

Đường Tĩnh cười lạnh lùng, rút tay khỏi tay ông ta.

Khi đã hoàn toàn thất vọng về một người, nói một câu thôi cũng là thừa thãi.

Đường Tĩnh đã mệt rồi, bà ta tưởng mấy năm nay mình nhẫn nhịn thì Tô Trường Hà sẽ quay đầu.

Nhưng bà ta đã sai, sai hoàn toàn.

Đúng lúc này, Trần Dương bước ra khỏi quán bar.

"Bố, mẹ, chúng ta về thôi".

Nói xong anh vẫy một chiếc taxi, Đường Tĩnh không nói gì, ngồi vào ghế lái phụ, Tô Trường Hà và Trần Dương ngồi ở ghế sau.

Dọc đường đi, không khí trong xe vô cùng khó chịu.

Đường Tĩnh như biến thành một người khác, yên lặng không nói một lời.

Còn Tô Trường Hà nói thao thao bất tuyệt, khiến Trần Dương nghe mà đau hết đầu.

Sau khi về đến nhà, Đường Tĩnh đi thẳng vào phòng ngủ, khoá trái cửa lại.

"Tĩnh Tĩnh, bà mở cửa cho tôi vào được không?"

"Bố, mẹ đang giận, hay là bố sang phòng bên cạnh ngủ tạm một đêm đi", Trần Dương nhỏ giọng nói: "Hôm nay trong nhà có khách, bạn của Diệu Diệu ngủ nhờ ở đây".

Tô Trường Hà nghĩ một lát rồi gật đầu, sang phòng bên cạnh.

Trần Dương thở dài, hôm nay đúng là lắm chuyện rắc rối, cuối cùng cũng được ngủ một giấc yên ổn.

Sáng hôm sau, đúng lúc Trần Dương đang ngủ ngon thì bị lay dậy.

"Ông xã, anh mau dậy đi".

Trần Dương mở mắt, nhìn thấy Tô Diệu vẻ mặt lo lắng: "Bà xã, em sao thế?"

"Ông xã, mau lên, mẹ em muốn ly hôn với bố em".

Gì cơ?

Trần Dương lập tức tỉnh cả ngủ.

Lúc này, trong phòng khách, Đường Tĩnh đang cầm giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu trong tay, nhìn Tô Trường Hà với ánh mắt lạnh nhạt: "Đi thôi, chúng ta đến Cục dân chính ly hôn, từ nay về sau, chúng ta đường ai nấy đi".

"Tĩnh Tĩnh, bà đang nói lung tung gì vậy?", Tô Trường Hà kiên quyết nói: "Dù thế nào tôi cũng không ly hôn đâu".

Lý Mật đứng ở cửa phòng ngủ cũng lúng túng.

Gặp phải cảnh khó xử như vậy, cô ta cũng không biết nên làm thế nào.

"Diệu Diệu...", Lý Mật gọi Tô Diệu vừa bước từ phòng ngủ của Trần Dương ra, sau đó nhìn thấy Trần Dương phía sau Tô Diệu, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta lập tức đỏ lên, cúi đầu không dám nhìn anh nữa.

Trần Dương cũng đỏ mặt, mất tự nhiên quay đầu đi.

"Mật Mật, cậu lại đây, cùng khuyên mẹ tôi đi".

Dứt lời, cô kéo Lý Mật bước đến, hoàn toàn không chú ý đến vẻ ngượng ngập của cô ta.

Trần Dương cười khổ, đi theo phía sau.

"Diệu Diệu, con mau khuyên mẹ con đi".

Tô Trường Hà nhìn thấy Tô Diệu, vẻ mặt mừng rỡ, vội vàng nói.

Đúng lúc này, Tô Diệu nhìn thấy vết thương trên mặt ông ta, lập tức kinh ngạc: "Bố, vết thương trên mặt bố là sao vậy?"

Tô Trường Hà tỏ vẻ lúng túng, vội vàng đáp: "Chuyện này không quan trọng, mau, con khuyên mẹ con giúp bố đi".

Tô Diệu tuy thấy khó hiểu, nhưng cũng biết việc gì là quan trọng hơn, bước đến bên cạnh Đường Tĩnh nói: "Mẹ, có chuyện gì thì từ từ nói, sao mẹ lại đòi ly hôn với bố?"

"Phải đấy cô Đường, hôm qua lúc chú bảo ly hôn ở ngân hàng cũng chỉ là lời nói lúc tức giận", Lý Mật nói: "Cô đừng giận nữa, cô làm vậy Diệu Diệu cũng khó xử lắm".

Nhưng Đường Tĩnh đã quyết tâm ly hôn, bà ta lạnh lùng nói: "Hôm nay ai khuyên cũng vô ích thôi, tôi đã nhẫn nhịn 20 năm rồi, tôi không muốn nhẫn nhịn nữa".

"Tô Trường Hà, nếu ông còn có lương tâm thì hãy buông tha cho tôi đi".

"Trời ơi, Tĩnh Tĩnh, rốt cuộc bà đang nói gì vậy?", Tô Trường Hà sốt ruột dậm chân: "Cái gì mà buông tha cho bà chứ, bà nói rõ ràng xem nào".

"Mẹ, mẹ có chuyện gì thì cứ nói với bọn con", Tô Diệu cuống lên, nhìn sang Trần Dương ở bên cạnh: "Ông xã, anh cũng khuyên đi".

Trần Dương cười khổ, hôm qua anh chỉ nghe loáng thoáng, vẫn chưa nghe hết toàn bộ câu chuyện.

Nhưng hình như bố vợ đã làm một chuyện không thể tha thứ, nếu không mẹ vợ cũng sẽ không ly hôn vào lúc quan trọng này.

Vụ việc hôm qua ở ngân hàng chắc chỉ là giọt nước tràn ly thôi.

"Không cần đâu", Đường Tĩnh hít sâu một hơi, nhìn Tô Diệu nói: "Diệu Diệu, có một số chuyện mẹ vốn không định nói cho con biết, nhưng hôm nay đã đến nước này rồi, mẹ cũng không giấu con nữa".

"Tô Trường Hà, ông muốn tôi nói cho rõ ràng chứ gì? Được, hôm nay tôi sẽ nói hết những chuyện ông đã từng làm".

Đường Tĩnh mặt không cảm xúc nói: "Mười mấy năm nay, ông vẫn luôn ở nước Mễ, ông lừa chúng tôi là ông làm ăn bên đó, nhưng thực ra tôi biết là ông ở cùng với con tiện nhân kia, hơn nữa còn có con hoang".

Cái gì?

Đường Tĩnh vừa nói xong, mọi người có mặt đều ngây ra.

Lý Mật bịt miệng không dám tin, cô ta nhìn Tô Trường Hà với vẻ khó tin, không ngờ chú Tô lại là người như vậy.

Trần Dương thầm thở dài, quả nhiên là vậy.

Tô Diệu lại càng choáng váng, cô nhìn Tô Trường Hà với vẻ không dám tin: "Bố, bố hãy nói cho con biết, những gì mẹ con vừa nói có phải là thật không?"

"Diệu Diệu, sao có thể thế được? Sao bố có thể phản bội mẹ con chứ?", Tô Trường Hà lúng túng nói.

"Hừ, đồ mất nết vô liêm sỉ!", Đường Tĩnh phỉ nhổ: "Thế vết thương trên mặt ông là sao? Đêm qua ông chạy đến quán bar mượn men rượu sàm sỡ người ta, bị bạn trai người ta bắt được đánh cho một trận, chuyện này thì giải thích sao?"

Ầm!

Đường Tĩnh ném thêm một quả bom nguyên tử, khiến Tô Diệu ngây người.

"Đó... Đó là do hôm qua cãi nhau với bà, tôi mới chạy đến quán bar mượn rượu giải sầu. Với lại tôi thề, tôi tuyệt đối không táy máy gì cả", Tô Trường Hà thề thốt: "Bố bị oan mà, không tin con hỏi Trần Dương ấy, bố bị oan".

"Bố, hoá ra vết thương trên mặt bố là từ đó mà ra".

Giờ phút này, hình tượng vĩ đại của Tô Trường Hà trong lòng Tô Diệu thoắt cái đã sụp đổ.

"Diệu Diệu, con hãy tin bố, bố bị oan thật mà".

"Tô Trường Hà, đủ rồi đấy", Đường Tĩnh gầm lên: "Có phải ông muốn tôi phơi bày hết toàn bộ những việc ông làm thì ông mới cam lòng không?"

"Con mụ điên này, đồ đàn bà độc ác, tất cả đều là bà bịa ra", Tô Trường Hà hét lớn: "Tôi đi ngay ngồi thẳng, đường đường chính chính, có giỏi thì bà nói đi, xem Diệu Diệu tin ai".

"Được, tôi cho ông toại nguyện!"

Đường Tĩnh cắn răng nói: "Ông còn nhớ vụ đầu tư ông làm mấy tháng trước khiến nhà họ Tô lỗ mất 400 triệu chứ?"

"Phải, chuyện này chẳng phải đã nói rồi sao, tiền đó bị cuỗm mất rồi".

"Tôi phỉ nhổ, Tô Trường Hà, ông chỉ lừa được Diệu Diệu thôi", Đường Tĩnh cười buồn bã: "Ông tưởng tôi không biết ông chuyển số tiền này cho mụ đàn bà kia sao? Tôi nói cho ông biết, trong điện thoại tôi còn thông tin lần chuyển khoản đó, ông có muốn xem không?"

Mẹ kiếp!

Trần Dương nghe xong cũng ngây người.

Hoá ra 400 triệu Tô Trường Hà bị lừa mất là do ông ta tự bịa ra.

"Không... đây không phải sự thật, bố, bố hãy nói với con đây không phải sự thật", Tô Diệu suy sụp gào lên với Tô Trường Hà, nước mắt lập tức trào ra.

"Tô Trường Hà, mười mấy năm nay tôi đã cho ông vô số cơ hội, tôi tưởng ông sẽ quay đầu, nhưng tôi đã nhầm", Đường Tĩnh thở dài nói: "Tôi đã nhầm thật rồi".

"Diệu Diệu, chẳng phải hồi nhỏ con hay hỏi mẹ tại sao bố không về nhà sao? Bây giờ mẹ nói cho con biết, là bởi vì ông ta đã có con hoang bên ngoài, ông ta ở bên đứa con hoang đó, nên không có thời gian bên con".
Bình Luận (0)
Comment