Long Tế Chí Tôn

Chương 299

“Lưu Đán, anh có tay có chân, mà lại dám mở mồm xin à?”, Lưu Xảo Xảo gọi thẳng tên hắn chứ không có anh em gì hết.

“Liên quan gì đến mày?”, Lưu Đán trợn mắt nhìn cô ấy, nói: “Chúng ta sắp tới sẽ thành người một nhà, cho anh vợ mượn chút tiền thì có sao?”

“Anh… thật ra thì tôi không có…”

Lưu Xảo Xảo đang tính nói là mình không có thai, nhưng liền bị Trần Dương chen ngang, anh cười nói: “Được, anh muốn bao nhiêu?”

“Thì cậu cứ đưa trước tầm 100 nghìn đi”, Lưu Đán thấy Trần Dương nói vậy thì hồi hộp vô cùng.

Lưu Cao Sơn và Từ Thúy thấy vậy thì cũng cười híp mắt.

“Anh… anh Trần Dương, anh đừng cho anh ta tiền”, Lưu Xảo Xảo tức giận, cô ấy muốn nhờ Trần Dương đến giúp, nếu anh đưa tiền cho Lưu Đán thật, thì cô ấy không biết phải đối diện với anh như nào.

“Khoảng 100 nghìn thôi sao? Ít quá!”,Trần Dương cười một tiếng, nói: “Vậy tôi cho anh 1 triệu đi”.

Trần Dương dứt lời, Lưu Đán sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Bố mẹ Lưu Xảo Xảo cũng kích động vô cùng.

Ôi chao, thật là tổ tiên phù hộ, con gái bọn họ tìm được một chàng rể quý như vậy, đúng là sắp phát tài đến nơi.

Lúc này, Từ Thúy nhìn Trần Dương với ánh mắt hài lòng vô cùng, tìm đâu ra được chàng rể tốt như vậy cơ chứ!

“Đừng vội, hiện trên người tôi không có nhiều tiền mặt thế, để tôi gọi người mang đến”.

Vừa nói Trần Dương vừa lấy điện thoại ra, gọi cho ai đó, sau đó nói: “Được rồi, đợi 10 phút nữa nhé”.

Ừ ừ.

Lưu Đán gật đầu như bổ củi, 1 triệu cơ mà, đừng nói là 10 phút, chứ chờ 10 tiếng hắn cũng chờ.

Lát sau, đoàn người xuất hiện trước mắt Trần Dương.

Bọn họ ai nấy đều mặc vest màu đen, đeo kính râm, người nào người nấy trông vai u thịt bắp, dáng vẻ cao lớn.

Phần cánh tay, phần cổ lộ ra đều có hình xăm, nhìn là biết dân xã hội đen.

Áng chừng bọn họ có độ 40, 50 người. Đi thành hàng về phía Trần Dương.

Người cầm đầu trong đám bọn họ cầm theo một chiếc vali màu bạc, chắp tay nói: “Tham kiến Đường chủ!”

“Tham kiến Đường chủ”.

Đoàn người đồng loạt cúi đầu trước mặt Trần Dương, ba người nhà Lưu Cao Sơn bị dọa cho xanh mắt mèo.

Bọn họ chỉ là đám dân đen bình thường, chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng này.

“Đường chủ, đây là 1 triệu tệ!”

Trần Dương giả vờ ho, Ân Trường Không liền hiểu ý, mang chiếc vali đến trước mặt Lưu Đán, nhìn hắn chằm chằm: “Đây là 1 triệu của cậu”.

“Há…”, Lưu Đán sợ hét lên một tiếng, rồi vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu, tôi không cần, tôi không cần…”

Vừa nói hắn vừa nép sau lưng Từ Thúy.

“Anh không cần thật chứ?”, Trần Dương cười híp mắt nói.

“Không cần, tôi thật sự không cần…”, Lưu Đán lắc đầu lia lịa.

Mẹ ơi, sợ chết đi được.

Tiền này hắn sao dám nhận, biết đâu nhận rồi thì khó mà giữ được cái mạng?

Lưu Đán bị dọa xón ra quần, tiền này chả khác nào tiền mua mạng sống cả.

Hai vợ chồng nhà Lưu Cao Sơn cũng sợ đến nỗi mặt xanh như đít nhái, không dám lên tiếng.

Lúc này Lưu Xảo Xảo mới hiểu được ý của Trần Dương, đúng là có cảm thấy hả giận nhưng lại thấy ngại, sao cô ấy lại có người anh trai hèn nhát như vậy, không được cái nết gì cả.

“Anh Trần Dương, cảm ơn anh”, Lưu Xảo Xảo nhẹ giọng nói.

Trần Dương nhìn cô ấy rồi cười một tiếng, sau đó nói với Ân Trường Không: “Nếu anh ta không cần, vậy cất đi”.

“Anh đưa mọi người đi thư giãn chút đi!”

“Cảm ơn Đường chủ!”

Nghe Trần Dương nói vậy, trong lòng ai nấy đều thầm mừng rỡ. Họ đi theo Đường chủ có rượu có thịt, đặc biệt từ sau khi Trần Dương lên làm Thánh Tử, thì phúc lợi của họ cũng được tăng lên.

Hơn nữa nhờ có quy tắc mới của Trần Dương, mà bây giờ bọn họ có thể vỗ ngực nói với người nhà là mình làm công việc chân chính được rồi.

Bọn họ được giũ bùn nhơ, để một lần nữa được ngẩng cao đầu mà làm người.

Ai nấy đều nhìn Trần Dương với anh mắt sùng bái, đặc biệt lại có chút ngượng ngùng lép vế.

“Được rồi, nên xả stress một chút, nên ăn thì cứ ăn”.

Vừa nói, Trần Dương vừa gọi Ân Trường Không qua, anh móc từ trong túi ra hai viên đan dược, lát nữa mang đến khách sạn mà Triệu Uy Vũ và Thịnh Dũng ở, đưa thuốc giải này cho họ.

Ân Trường Không nhận lấy thuốc giải, sau đó dẫn đám người Nhật Nguyệt Thần Giáo cáo lui.

“Xảo Xảo, để tôi đưa cô về trường”.

Trần Dương quay lại nhìn đám người Lưu Cao Sơn nói: “Chú à, cháu đưa Xảo Xảo về trường học trước, lần sau khi nào cô chú tới, thì cháu xin phép được tiếp đón sau nhé”.

Nói xong, anh liền kéo theo Lưu Xảo Xảo rời đi.

Ba người bọn họ không ai dám cản cả, chỉ biết trơ mắt nhìn hai người ngồi lên xe taxi.

Trên xe, Lưu Xảo Xảo ngượng ngùng nói: “Anh Trần Dương, hôm nay làm phiền anh quá. Tôi sẽ giải thích rõ với bố mẹ tôi”.

“Chắc sau lần này bọn họ sẽ không bắt cô đi xem mắt nữa đâu”.

“Vâng”.

Lưu Xảo Xảo đỏ mặt gật đầu một cái.

Sau đó, bầu không khí trong xe liền trở nên gượng gạo, Lưu Xảo Xảo vừa căng thẳng vừa xấu hổ, tâm tư rối bời.

Cô ấy còn chả nhớ mình xuống xe bằng cách nào.

Nhìn chiếc taxi rời đi, Lưu Xảo Xảo nắm chặt tay nói: “Nhất định tôi sẽ trở thành một người thật giỏi, anh Trần Dương”.

Sau khi đưa Lưu Xảo Xảo về trường, Trần Dương định bụng quay về Huyễn Ngu.

Bỗng nhiên Lý Lâm gọi điện thoại đến.

“Sư phụ, hiện giờ thầy có rảnh không ạ?”, có thể cảm nhận được giọng nói vô cùng sốt ruột và mong đợi của Lý Lâm.

“Có chuyện gì vậy?”

“Chuyện là, thầy, không phải thầy nói là khi nào rảnh sẽ đến dạy con chế thuốc sao?”, Lý Lâm nói một cách cẩn trọng, vừa nói, vừa sợ sẽ khiến Trần Dương cụt hứng.

Trần Dương sực tỉnh, đúng là anh đã đồng ý với cô ta.

Nghĩ một lát, anh tính lúc này Huyễn Ngu chắc không có việc gì gấp cần đến anh: “Ừ, bây giờ tôi rảnh”.

“Thật ạ?”

Lý Lâm vô cùng vui mừng, vội vàng nói: “Sư phụ, thầy đang ở đâu ạ, để con cử người đến đón”.

“Không cần đâu, cô nói cho tôi địa điểm đi, vừa tầm tôi đang trên taxi rồi”.

“Dạ, giờ con đang ở…”

Sau khi nói địa điểm cho Trần Dương, Lý Lâm sung sướng đến mức muốn nhảy cẫng lên.

Cô ta mong chờ lâu như vậy, cuối cùng cũng chờ được.

Không được, gặp thầy nên cô ta phải có một diện mạo tốt nhất, cô ta chạy đến phòng quần áo của mình, chọn đi chọn lại, cuối cùng chọn được một chiếc váy đỏ đô treo ở chính giữa.

Ở giữa váy còn có một đường xẻ sâu, cô ta hơi nhếch khóe miệng lên, hình như thầy rất thích cô ta mặc bộ này.

Lần trước khi cô ta bắt cóc Trần Dương thì khi đó cũng mặc chiếc váy này, kết quả đến đêm hôm đó, anh không ngừng dán mắt vào cô ta.

Tuy rằng chỉ là nhìn lén thôi, nhưng đã bị cô ta thấy.

20 phút sau, chiếc xe taxi dừng lại trước trang viên, Lý Lâm mặc chiếc váy đỏ đô, chân đi đôi giày cao gót, đứng chờ ở cửa từ lâu.

Thấy Trần Dương, Lý Lâm vội vàng ra đón.

“Con chào thầy!”

Vừa nói cô ta vừa cúi đầu lạy.

Cảnh cô ta cúi người, dường như là một kiệt tác của vũ trụ đang đập vào mắt Trần Dương.

Cái nơi trắng như tuyết ấy như sắp lộ ra ngoài đến nơi.

Mẹ kiếp!

Trần Dương vội vàng đỡ Lý Lâm dậy.

Trong lòng anh thầm nhủ, không được nhìn, không được nhìn.

“Đứng dậy đi, sau này đừng quỳ như vậy nữa, tôi không thích”, Trần Dương nói.

“Dạ, con nhớ rồi ạ”.

“Còn nữa, sau này đừng mặc đồ xuyên thấu như vậy”, vừa nói Trần Dương vừa sải bước đi vào.

Lý Lâm ngẩn người, sau đó phì cười.

Ông thầy này cũng thật là… giả vờ đứng đắn sao, vừa rồi rõ ràng còn nhìn chằm chằm cơ mà.

Sau khi theo Lý Lâm đến phòng thuốc, Trần Dương quan sát thật thật kỹ xung quanh.

Phòng thuốc này khá lớn, những kệ thuốc được đặt ở bốn phía bên trong có rất nhiều dược liệu, ở giữa là một chiếc vạc lớn.

Đây là phòng thuốc lớn nhất từ trước đến giờ anh được nhìn thấy.

“Khá đấy!”, Trần Dương gật đầu một cái, đúng là ở đây rất thích hợp để chế thuốc.

Lý Lâm thấy Trần Dương khen thì vô cùng sung sướng, đây là thành quả của việc cô ta bỏ ra không ít công sức để thu thập.

Bởi vì cô ta tin tưởng rằng Trần Dương sẽ nhận mình là học trò.

“Được rồi, hôm nay tôi sẽ dạy cô những kiến thức cơ bản nhất”, Trần Dương nói: “Trong số những dược liệu này, cô biết được bao nhiêu loại?”

“Thưa thầy, con nhớ hết được tất cả các loại rồi ạ”.

“Hả?”

Trần Dương kinh ngạc nhìn Lý Lâm: “Cô nhớ được hết rồi sao?”

“Dạ vâng!”

“Được, vậy đây là thuốc gì!”, Trần Dương đi đến bên kệ thuốc, kéo ngăn kéo ra và lấy thuốc ra.

“Đây là Thanh Dương Sâm, loại này lá có chứa độc, nếu tán thành bột thì có thể làm thuốc chống côn trùng gây hại. Độc tính của rễ rất mạnh, có thể giết chết hổ hoặc những loài thú hoang khác. Khi kết hợp thành bài thuốc thì có tác dụng loại bỏ phong thấp, ích thận kiện tỳ, giải độc của rắn và chó cắn”.

“Đúng rồi!”, Trần Dương gật đầu nói: “Còn cái kia thì sao?”

“Đó là Liên Kiều, dùng để thanh nhiệt, giải độc, tán kiết, tiêu sưng. Trị nóng, trị độc của đan dược…”

Nói xong, Lý Lâm tiếp: “Sư phụ, thật ra thì khoảng thời gian gần đây con đã tự học, cho nên những dược liệu ở đây về cơ bản đều có thể nhận ra được ạ”.

Vậy sao không nói sớm?

Trần Dương cũng không còn gì để nói!

“Hụ hụ, nếu vậy thì tốt, có thể bớt đi được nhiều bước rườm rà”, Trần Dương nhìn Lý Lâm nói: “Trông da dẻ thì có vẻ trắng, nhưng lỗ chân lông thì lại hơi to, môi đỏ thắm, tuy nhiên mặt lại không được hồng hào, hai mắt có quầng thâm, hốc mắt hơi xám xịt. Có phải cô đã từng dùng thuốc Hổ Lang không?”

“Con không”, Lý Lâm liền vội vàng lắc đầu: “Con vẫn là gái còn trinh, ngay cả bạn trai còn không có thì sao lại đi uống loại thuốc đó làm gì?”

Nghe thấy Lý Lâm nói mình vẫn còn trinh, Trần Dương cũng hơi sững sờ, cô ta cũng tầm 30 rồi, vậy mà!

Trời, nhưng mà ai hỏi chuyện đó đâu.

Trần Dương đoán được là Lý Lâm hiểu lầm ý mình, nên giải thích: “Loại thuốc Hổ Lang tôi nói không phải giống như cô nghĩ. Có phải mấy năm nay cô đã dùng rất nhiều loại thuốc bổ khác nhau? Ban ngày tay chân lạnh như băng, còn ban đêm thì toàn thân lại nóng ran lên đúng không?”

“Sư phụ, sao thầy biết ạ?”

Lý Lâm kinh ngạc, mấy năm nay vì để đột phá lên Tiên Thiên, mà cô ta đã sử dụng không ít loại thuốc.

Kết quả là tu vi không những không tăng lên, ngược lại còn làm hao mòn thân thể.

Triệu chứng thì giống với những gì Trần Dương miêu tả.

Cũng may là Trần Dương bán cho cô ta Phá Chướng Đan, giúp cô ta nhanh chóng đạt đến Tiên Thiên, kể từ lúc đó bệnh tình mới giảm đi một chút.

“Cơ thể yếu ớt thì không thể hấp thụ được chất bổ, cô biết không? Tuy rằng đổ bổ là tốt, nhưng sử dụng cũng phải có sự điều độ”, Trần Dương thở dài nói: “Theo như tôi thấy, trong người cô tích tụ không ít chất độc, nếu như không kịp thời loại bỏ, sẽ khiến gân mạch ứ trệ, thậm chí nguy hiểm đến tính mạng”.

“Có phải gần đây lúc cô vận động thì thường xuyên cảm thấy không được ổn, rất khó khăn trong việc vận chân khí có đúng không?”

“Dạ đúng rồi ạ!”, Lý Lâm gật đầu như bổ củi, cô còn tưởng rằng là mình chưa kịp thích ứng với việc đạt đến cảnh giới Tiên Thiên, giờ xem ra là không phải vậy.

“Sư phụ, vậy phải làm thế nào ạ?”, Lý Lâm luống cuống: “Con sẽ không chết chứ?”

Trần Dương nhẹ nhàng cười, nói: “Cô nghĩ đi đâu vậy, chỉ là chất độc thôi mà, chỉ cần giải được hết độc tính ra khỏi cơ thể là được”.

Hôm nay tôi sẽ dạy cô dùng Thanh Dương Sâm và Liên Kiều, để chế ra loại thuốc giải độc đơn giản nhất.
Bình Luận (0)
Comment