Long Tế Chí Tôn

Chương 487

Ở một chỗ khác, Trần Dương cũng đang phải dùng đến 120% tinh thần của mình.

Đối diện với một Uẩn Thần như lão ta, thì ngay cả cường giả có đến 3 đạo vận viên mãn, thì đây cũng là đối thủ đáng gờm.

Ba đạo đạo vận, đều là đạo vận công kích có sức mạnh rất lớn, hơn nữa nếu nhìn vào chiêu trò công kích ác liệt của Loạn Sát đạo nhân, thì có vẻ lão ta còn là một tên đao tu.

Nếu nói về đao tu, thì thủ đoạn công kích của họ cũng ngang ngửa với kiếm tu.

Lần này thì khó rồi đây, Trần Dương nhất định phải cẩn thận, không thể để lão ta công kích được, nếu không cẩn thận thì ăn đủ.

Năm ngón tay xòe ra, 7500 đạo kiếm nguyên ngưng tụ vào đầu ngón tay, ép lại, dung luyện thành 7 phần Đại Địa kiếm ý, 7 phần Lôi Đình kiếm ý!

“Vèo!”

Kiếm mang sau khi ép đến mức cực hạn thì bắn ra toán loạn từ đầu ngón tay.

Dường như chỉ trong chớp mắt là có thể đến được trước mặt Loạn Sát đạo nhân.

Loạn Sát đạo nhân không kịp né.

“Ba ba!”

Liên tiếp đánh xuyên 2 đạo vận, đến đạo đạo vận thứ 3, kiếm mang mới tiêu tán!

Mạnh, quá mạnh!

Trần Dương đánh giá đối thủ, anh hiểu rằng thực lực của Loạn Sát đạo nhân cũng không phải tầm thường.

Nhất định phải giết lão trong một chưởng, không thể dây dưa được.

Anh lấy linh dịch ra, nuốt vào trong bụng, linh dịch mạnh mẽ tan ra, không ngừng bổ túc huyệt khiếu của Trần Dương.

Anh cầm chặt lấy Xích Huyết, 120 nghìn đạo kiếm nguyên ngưng tụ trong đó, đây chính là số lượng kiếm nguyên nhiều nhất mà Xích Huyết ngưng tụ được.

Lôi Đình kiếm ý, Đại Địa kiếm ý đều ngưng tụ trên đó, ép, ép, ép lại.

Một nghìn, hai nghìn, ba nghìn…

Thời gian, anh cần đến thời gian để mở được ba đạo đạo vận.

“Âm Dương Điên Đảo!”

Ngay vào lúc này, Loạn Sát đạo nhân đưa ngón tay ra, trong bán kính hàng trăm mét ngũ hành âm dương đều bị đảo lộn, thậm chí linh khí trong người anh cũng rối loạn hết lên.

Đây là… thần thông!

Tung Địa Kim Quang!

Trần Dương kinh hãi, anh vận dụng Tung Địa Kim Quang, trong chớp mắt liền rời lại 300 mét!

Kẻ này thật là thâm hiểm!

“Sát Lục!”

Một đạo kiếm mang bắn ra, trên đó có Sát Lục đạo vận, Huyết Sát đạo vận quấn quanh, uy thế dường như khiến trời đất như muốn nổ tung ra.

Sở dĩ lão có thể độc chiếm hải vực Hoảng Loạn thành lập Loạn Sát Tông, chính là nhờ vào thực lực của lão!

5000 kiếm nguyên ngưng tụ lên Song Trùng kiếm ý, không kịp ép lại nữa rồi, liền bắn ra!

Kiếm quang đối đầu với đao mang, giống như Sao Hỏa đụng phải Địa Cầu.

Ánh sáng sinh ra trong khoảnh khắc đó, khiến người ta không thể nào mở nổi mắt.

Đạo vận bay khắp bầu trời, Trần Dương thậm chí còn không dám phóng ra thần niệm!

Lúc này, Xích Huyết Kiếm vẫn đang tiếp tục ép kiếm nguyên!

10 nghìn đạo, 13 nghìn đạo…

Trần Dương cảm nhận được sức tàn phá kinh người trong đó, ngay cả thân Xích Huyết Kiếm cũng bắt đầu rung lên.

“Lợi hại, quả thật lợi hại!”

Loạn Sát đạo nhân cười ha hả nói: “Mày càng lợi hại, thì càng chứng minh rằng uy lực của thần khí kia lớn vô cùng!”

Trường đao trong tay lão cũng chỉ là một món bán thần khí, đến giờ thì dường như không còn xứng với thân phận của lão nữa rồi.

Mặc dù trường đao là món đồ có thể đột phá lên thần khí, nhưng nó lại cần lượng máu hiến tế vô cùng lớn, cần đến hàng trăm nghìn ấy chứ.

Không phải Loạn Sát đạo nhân không dám giết, mà là giết không nổi.

Mà giờ có đồ ngon thế kia thì sao mà không muốn cho được?

Lão liền điều động 1/10 Sát Lục đạo vận, đánh vào thân đao.

Đoàng!

Trong nháy mắt đao mang tăng vọt.

“Nhiếp Hồn!”

Trần Dương sớm đã có sự phòng bị, lần này kiếm quang đã ép được 3000 đạo rồi, nên uy lực sẽ tăng lên nhiều!

“Đoàng!”

Hai bên triệt tiêu nhau, sức nổ khiến Loạn Sát Tông bị san bằng.

Nhưng Loạn Sát đạo nhân không hề quan tâm chút nào.

Một ít đệ tử kia thì kệ thôi, chỉ cần lão còn sống, Loạn Sát Tông sẽ còn trụ được.

Huống chi bọn họ còn chẳng có thần khí quan trọng nào cả.

“Loạn Sát đạo hữu, đánh nhanh thắng nhanh!”

Cửu Sát đạo nhân đang đánh nhau với hai vị yêu đế, ông ta cũng thi triển thần thông thứ tư của mình, phân thân!

Phân thân này, chỉ mới có 7 phần sức mạnh của ông ta, vậy nên chỉ đủ sức thi triển một loại đạo vận, nhờ tác dụng của Hải Vương Kích, hiện giờ tuy vẫn đang chiếm ưu thế nhưng cũng không thể duy trì được quá lâu.

Thần khí cho dù lợi hại, nhưng hiện giờ ông ta vẫn chưa hoàn toàn nắm vững, vậy nên sau một thời gian chiến đấu thì lộ ra vẻ mệt mỏi.

Hai vị yêu tộc đại đế này cũng không phải hạng dễ bắt nạt, thân xác cường hãn, thuật pháp cao siêu, đạo vận viên mãn, nên khiến ông ta dần kiệt sức.

Loạn Sát đạo nhân nhíu mày, xem ra không thể giỡn được.

Lão đưa 5 phần Lục Sát đạo vận vào đao mang, khiến nó có được uy năng của thần khí trong một thời gian ngắn.

Haizz, bán thần khí vẫn mãi là bán thần khí, chỉ có thể chứa được uy lực giống như đạo vận, nếu như là thần khí thì tự bản thân nó đã mang theo đạo vận rồi. Trong lúc dung hợp đạo vận, tuyệt đối có thể phát huy được 300% uy lực.

Nhưng vừa nghĩ đến sau trận chiến này có thể thu hoạch được một món thần khí, lão liền trở nên kích động.

Hạn chế của huyệt khiếu trên cơ thể, toàn bộ pháp lực tập trung vào trong đao.

“Chết đi!”

“Một đao hai đoạn!”

Trong nháy mắt đao này đã bắn xa mấy dặm đến trước mặt Trần Dương, vừa hay lúc này, kiếm nguyên đã đạt đến đỉnh, 50 nghìn đạo kiếm nguyên, đây chính là giới hạn hiện giờ.

Nhưng Trần Dương cũng cảm thấy hài lòng với chuyện này.

Cộng thêm uy lực của bản thân Xích Huyết, một chiêu này, Trần Dương có thể cầm chắc được 60% là sẽ giết chết được Loạn Sát đạo nhân!

“Chém cho ta!”

Trần Dương hét lớn một tiếng, huy động Xích Huyết, kiếm quang chống lại đao mang, bổ đôi đao mang ra, dư chấn sau đó cũng không hề giảm, xông ngang đánh thẳng.

Cái gì, không thể nào!

Loạn Sát đạo nhân kinh hãi, ông ta không nghĩ đến chuyện này.

“Âm Dương Điên Đảo, Na Di!”

Kiếm quang uy thế kinh người kia khiến Loạn Sát đạo nhân cảm nhận thấy mối nguy hiểm vô cùng lớn. Ông ta vội vàng thi triển thần thông, giờ đây không mong có thể ngăn lại được, chỉ mong nó thay đổi phương hướng thôi.

Nhưng uy năng của kiếm quang quá kinh khủng, vượt xa khỏi phạm vi khống chế của thần thông.

Na Di!

Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, lão di được đến phía sau khiếm quang. Đúng là tu sĩ Nguyên Thần, nếu có được trong tay thần khí có lực công kích mạnh thì sao chứ, không thể nào phong tỏa được không gian, vậy nên không đánh trúng thì có nghĩa lý gì?

Nhưng lão còn chưa kịp mừng thì kiếm quang đột nhiên nổ tung!

Đoàng!

Mấy chục nghìn đạo kiếm quang ngưng tụ rồi ép lại với nhau, kết hợp lại với uy lực của Xích Huyết và kiếm ý, uy lực lớn đến đâu ngay cả Trần Dương cũng không biết.

Cho nên trước khi chém ra, anh đã dặn Khuê Xà và Hỏa Quang là tránh xa ra chỗ khác, nếu không thể kéo cục diện ra xa thì cũng nên bay ra xa.

Cũng may bọn họ biết được thủ đoạn của anh, nên kịp thời chuyển mục tiêu trận chiến cách xa hàng trăm dặm.

Trong khoảnh khắc nổ tung đó, Khuê Xà chân quân và Hỏa Quang chân quân cũng cảm thấy tê dại, thủ đoạn thật là dã man, dư chấn khiến những cây đại thụ cách xa hàng trăm dặm cũng đều bật gốc, nếu vậy thì trong tâm chấn sẽ kinh khủng ra sao chứ?

Khi vừa mới bắt đầu, Trần Dương không nghĩ rằng kiếm quang có thể bổ chết được Loạn Sát đạo nhân, mà anh chỉ nghĩ rằng sẽ nổ chết lão mà thôi!

Mấy chục giây sau, vụ nổ tản dần ra, chỗ Loạn Sát đạo nhân bị nổ tung đã hình thành lên một cái hố sâu hàng trăm mét, nhưng Trần Dương lại không thấy bóng dáng lão ta ở tâm chấn vụ nổ!

Lẽ nào lão ta đã bị nổ cho tan thành mây khói rồi?

Không thể nào!

Lão ta vẫn chưa chết!

Trần Dương phóng ra thần niệm, dưới đất hàng nghìn mét, Loạn Sát đạo nhân đang bị thương rất nặng, tứ chi của ông ta dường như bị đánh nát, trong lúc nguy nan, thì ông ta đã dùng cách trốn nhằm bảo vệ tính mạng.

Quá kinh khủng, tu sĩ Nguyên Thần đâu có thể tạo ra một uy lực nổ lớn như vậy.

Thần khí cái khỉ gì chứ, giờ đến mạng lão còn không chắc sẽ giữ nổi ấy chứ!

Vào lúc này, lão cảm thấy có gì đó không ổn, một đạo kiếm quang xuyên thấu tầng đất vô cùng dày.

Đáng chết!

Na Di!

Loạn Sát đạo nhân liền di chuyển đến cách đó mấy trăm dặm, lấy ra nhiều linh đan diệu dược từ bên trong nhẫn trữ đồ, không ngừng cho vào mồm.

Có thể thấy được tốc độ tái tạo lại cơ thể của lão.

Trần Dương sao có thể cho lão cơ hội phản đòn được, anh vận dụng Tung Địa Kim Quang đi đến trước mặt lão ta, chém ra kiếm quang được ngưng tụ hàng mấy chục nghìn đạo kiếm nguyên.

Lần này Loạn Sát đạo nhân đã có kinh nghiệm hơn trước, nên lão không dám khinh thường nữa, cố gắng trốn xa nhất có thể!

Cách trung tâm vụ nổ mấy dặm, tứ chi của Loạn Sát đạo nhân đã hoàn toàn khôi phục!

“Tao thừa nhận là đã khinh địch, nhưng thủ đoạn công kích của mày tao đã hiểu rồi, nên không thể làm bị thương tao được nữa đâu!”

Lão ta không cần đấu trực diện với anh, đợi đến khi pháp lực của anh khô kiệt rồi, thì cũng chính là lúc anh bỏ mạng!

Trần Dương không nói gì, liên tiếp chém ra mấy đạo kiếm quang, phong tỏa toàn bộ đường trốn của lão.

Sắc mặt lão tiền tái đi, cuộc chiến này không những tiêu hao kiếm nguyên trong huyệt khiếu, mà còn tiêu hao vô cùng nhiều sức lực của cơ thể, miễn cưỡng sử dụng sức mạnh siêu cấp sẽ khiến cơ thể phải chịu gánh nặng lớn.

Đây chính chính là sức mạnh thân xác của lão, nếu đổi lại là một pháp tu bình thường thì chắc chắn đã tan xác từ lâu rồi.

Không thể tiếp tục kéo dài được nữa, nếu còn tiếp tục thì anh nhất định sẽ thua.

Sự chênh lệch của Uẩn Thần sơ kỳ và trung kỳ quá lớn, Trần Dương dường như đã sử dụng hết những chiêu trò của mình, mà vẫn không thể giết nổi Loạn Sát đạo nhân!

Đoàng đoàng đoàng!

Những tiếng nổ liên tiếp vang lên, Loạn Sát đạo nhân cũng đang chật vật, mặc dù nhờ sự bảo vệ của đạo vận giúp cho lão không bị thương quá nặng, nhưng vết thương nhẹ thì rất nhiều.

Chủ yếu là vật vã quá rồi!

Ai có thể nghĩ đến chuyện một Loạn Sát đạo nhân hiển hách lại bị một tu sĩ Nguyên Thần ép bức đến mức này!

Chính vào lúc này, Trần Dương vận dụng Tung Địa Kim Quang để tiến đến cách ông ta một dặm, khoảng cách gần như vậy, thì chỉ 1% giây là kiếm quang có thể đánh trúng Loạn Sát đạo nhân!

Nhưng anh không làm như vậy, vì anh biết kiếm quang không thể phá vỡ được hàng phòng ngự 3 lớp của Loạn Sát đạo nhân.

Đùng!

Mấy đạo kiếm quang đồng thời nổ tung, Loạn Sát đạo nhân buộc phải dùng đến đạo vận để hộ thân.

Bực thật, con mẹ nhà nó chứ, cứng đầu quá đi.

Một Uẩn Thần trung kỳ như lão vậy mà lại bị người ta đuổi đánh, lại không thể chống cự, chỉ có thể phòng ngự, uy lực của vụ nổ quả là lợi hại, kiếm ý càn quét, tiêu hao đạo vận của lão.

Lão đang đợi Trần Dương kiệt sức, nhưng Trần Dương sao không đoán ra được chứ?

Trong khoảnh khắc tiếng nổ vang lên, thần niệm của anh đã phong tỏa hoàn toàn Loạn Sát đạo nhân.

“Đi!”

Chính vào lúc này, một đạo kiếm quang khạc ra từ trong miệng Trần Dương, nhanh như chớp phóng về phía trước.

“Ựa!”

Lực Canh Kim, Đại Địa kiếm ý, Lôi Đình kiếm ý, cùng kết hợp với mấy chục nghìn đạo kiếm nguyên, cứ thế ép đi ép lại, vây quanh kiếm nguyên, bay đi với tốc độ gấp 10 lần sóng siêu âm!

Phụt!

Kiếm nguyên dường như không chịu một chút lực cản nào đâm xuyên qua ba tầng đạo vận, sau đó xuyên thấu thân thể của Loạn Sát đạo nhân, hủy diệt từ bên trong cơ thể lão ta.

Giết chết nguyên thần, thần niệm của lão.

Trong giây phút đó, huyệt khiếu vỡ vụn, ngay cả linh quang cũng tắt ngóm!

Đến đây, Loạn Sát đạo nhân kẻ tung hoành ngang dọc hải vực Hoảng Loạn chết thảm trong tay Trần Dương.

Trận chiến này cuối cùng anh cũng giành chiến thắng!
Bình Luận (0)
Comment